Ôn dịch là một vấn đề nghiêm trọng, hôm sau Thanh Đế vừa lên triều lập tức nói thẳng: "Lần này tình hình dịch bệnh bùng phát hết sức đột ngột, tối hôm qua sau khi trẫm biết tin gần như là thức trắng đêm chưa ngủ. Nếu như tiếp tục chậm trễ biện pháp, hậu quả tạo thành sẽ vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có khả năng lan tràn tới kinh thành. Trước mắt là thời điểm đất nước cần chư vị ái khanh phục vụ vì nước.. Có ai bằng lòng nhận lấy trách nhiệm nặng nề này?"
Văn võ toàn triều đứng bên dưới, cộng lại cũng khoảng năm, sáu chục người, đối mặt với câu hỏi của Thanh Đế, toàn bộ đều cúi đầu không lên tiếng.
Thật ra thì nhóm chúng thần đang thầm cân nhắc thiệt hơn, tất cả cũng đều thức trắng đêm không ngủ. Nhưng ôn dịch không giống với những cái khác, không chỉ tốn công mà không nịnh nọt được, thậm chí còn có thể mang cả tính mạng của mình lên bàn cược, đối với bất kỳ ai đều là việc phỏng tay, không ai nguyện ý dính dáng vào.
Chúng thần im lặng khiến cho sắc mặt Thanh Đế có chứt khó coi, dừng một chút, trực tiếp chỉ đích danh Thái sư Vương Hoằng đứng đầu nhóm văn thần nói: "Vương thái sư, ngươi là trụ cột nước nhà, nên làm gương tốt, vì nước ra sức, không biết ngươi đã có ý tưởng gì?"
Thanh Đế lướt qua Đại học sĩ Nguỵ Tùng có phẩm cấp ngang hàng với Vương Hoằng, mà chỉ đích danh Vương Hoằng đầu tiêu, thật ra là có tính toán. Nguỵ Tùng là ông ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-yeu-tinh-to-no-toan-the-gioi/3444605/chuong-139.html