Đợi sau khi Bùi Liệt vội vàng chạy xuống tầng một, chỉ thấy dòng người qua lại trên đường, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng thiếu niên. Rất nhanh theo bản năng nắm tay lại, nheo mắt lại, trong mắt lộ ra đao phong lạnh lẽo.
Cá chép nhỏ cũng không có chuyện ngoài ý muốn nào, chẳng qua là rất trùng hợp lại một lần nữa bị cùng một người "nhặt" đi.
Arthur hoàn toàn không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp lại Thẩm Đồng, hắn đang bàn bạc sự tình với người trong quán cà phê, vừa nói chuyện xong thì thấy thiếu niên đứng ở trước tủ kính, nhìn vào đống đồ ngọt được trưng bày bên trong.
Giống như một con mèo lạc, yên lặng chờ đợi ở một nơi nào đó, không ngại người qua đường phía trước, chỉ biết cụp tai, ngoan ngoan im lặng biểu đạt mong chờ và khát vọng. Tâm Arthur không khỏi khẽ động, đại não còn chưa kịp phản ứng, tay chân đã hành động trước ý thức, ngay lập tức đứng dậy đẩy cửa ra, tiến tới trước mặt thiếu niên.
"Nhóc con" Ở trên du thuyền khi Arthur gặp được thiếu niên cũng đã nói lời như vậy "Có phải cậu lại đi lạc hay không?"
Thiếu niên giống như bị tiếng động bất thình lình dọa sợ, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, Arthur vừa lúc đối diện với ánh mắt của cậu.
Đôi mắt kia rất lớn, nhưng lại không có bất kỳ thần thái nào, làn da tái nhợt dưới ánh mặt trời giống như trong suốt, khoé miêng cong lên, phòng bị trên mặt còn mạnh hơn so với lần trước. Arthur không nhịn được nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-yeu-tinh-to-no-toan-the-gioi/3328955/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.