Chương trước
Chương sau
Bùi Liệt mới vừa ôm Thẩm Đồng ra khỏi cửa, thì bị Thẩm Đồng lấy lại ý thức trong hỗn loạn giãy ra. Sát thủ đại nhân chỉ có thể tăng nhanh cước bộ, giống như ôm bảo bối sợ bị người khác cướp mất hoặc mơ tưởng tới, quả thật phải nói là dưới chân phi như bay, cho tới khi thành công vác bảo bối về nhà mới dám buông tay.

Thật ra thì Thẩm Đồng cảm giác được một sự quen thuộc không nói nên lời từ trên người Bùi Liệt. Nếu như Bùi Liệt chịu kiên nhẫn một chút, giải thích thân phận và quan hệ giữa hai người, thì cậu tình nguyện đi theo đối phương. Nhưng cảm giác bị cướp ép ôm lấy thật sự không tốt chút nào, giống như không nói một lời đã cưỡng hôn vậy, không người bình thường nào có thể chịu nổi. Cá chép nhỏ tràn đầy lửa giận và bất mãn tại lúc vừa được tự do đã không thèm nói năng gì xoay người đi ra cửa, giống như không muốn ở cùng Bùi Liệt cho dù chỉ một giây.

Đáng tiếc là ngay lúc đóng cửa Bùi Liệt đã khóa chặt cửa lại, Thẩm Đồng nắm lấy tay nắm cửa kéo một hồi lâu cũng không kéo ra được, đồng thời bên tai còn truyền tới tiếng nói bi thương của Bùi Liệt: "Em muốn đi đâu?"

Thẩm Đồng quay đầu, thản nhiên nhìn Bùi Liệt không nói lời nào.

Nếu muốn diễn khí chất cao lãnh, Thẩm tiểu thiếu gia cảm thấy kỹ xảo lớn nhất là ít nói lại, vẻ mặt cũng không được biểu hiện quá phong phú, phải làm một bộ dạng bình tĩnh, lạnh nhạt mới được. Người xưa đã dạy, nói nhiều sai nhiều, chỉ có im lặng mới thành cao nhân. Nhớ lại bộ dạng nhóm Bồ Tát, Phật Tổ trên TV kia luôn là dáng vẻ lạnh nhạt nhìn trần thế. Bọn họ chỉ cần giả vờ giả vịt im lặng không nói gì, người khác đã sâu sức tự kiểm điểm, thông suốt, tỉnh ngộ.

Nghĩ tới đây, hình tượng của cá chép nhỏ ngay lập tức càng trở nên lạnh lùng, quả thật là một bộ dáng cao quý lạnh nhạt. Diện mạo của cậu vốn vô cùng đẹp mắt, nhất là đôi mắt xinh đẹp kia, giống như trên thế giới này không gì có thể lọt được vào mắt cậu. Những sợi tóc đen lộn xộn trên chiếc áo trắng tạo thành sự tương phản trắng đen, trong vắt mà mị hoặc, rồi lại cách xa người vạn dặm.

Cái loại cảm giác xa cách này đang hiện lên trong đầu Bùi Liệt, hắn chỉ cảm thấy bóng dáng trước mắt giống như không thể nắm bắt được, thoạt nhìn như cao không với tới. Mà tình yêu và lo lắng, cố chấp và đau khổ của hắn ở trước mắt thiếu niên giống như hạt bụi bé nhỏ không đáng liếc mắt tới.

Lồng ngực Bùi Liệt không khỏi ghẽn lại, tiếp theo bước từng bước về phía Thẩm Đồng. Sắc trời đã dần tối, sát thủ đại nhân đứng ngược chiều ánh sáng, toàn thân nhìn qua càng thêm sắc bén. Từ đầu tới chân, từng tấc từng thước đường cong đều là cứng rắng, không có một chút mềm mại nào.

Thẩm Đồng trơ mát nhìn Bùi Liệt dần dần tiến lại gần mình, mang theo thư thái quyết liệt và khí thế kinh người, khiến cho trực giác của cậu muốn lùi về sau. Vừa vặn phía sau chính là cánh cửa đóng chặt, vừa mới quay ngươi đã bị Bùi Liệt duỗi tay bắt lấy.

Sát thủ đại nhân ôm chặt cá chép nhỏ của hắn, không chừa bất kỳ kẽ hở nào, giống như muốn đem người khảm vào trong cơ thể của mình, sau đó cúi đầu, lại một lần nữa hôn lấy thiếu niên. Nhưng lần này không thô bạo như vừa mới ở trước mặt Arthur, mà là ôn nhu triền miên. Thẩm Đồng chỉ cảm thấy trong nụ hôn này ẩn chứa tình yêu, khẩn cầu, tức giận, quá nhiều cảm xúc nồng đậm, khiến cậu có chút khó có thể chịu được. Cũng vì vậy mà một loại tình cảm mơ hồ quen thuộc thoáng hiện lên.

Lúc này Bùi Liệt giống như cảm nhận được biến hóa của cậu, dùng ý chí cực lớn ngừng nụ hôn lại, gắt gao nhìn cậu, ngay cả một cái chớp mắt cũng không nháy. Ánh mắt của hai người đối diện nhau, đôi mắt Thẩm Đồng mờ mịt lại hoảng hốt, còn Bùi Liệt lại nóng bỏng và chăm chú, kiên định như một ngọn đuốc đang cháy, cũng lộ liệu trắng trợn, khàn giọng hỏi: "Nhớ ra anh chưa?"

Trong nháy mắt, toàn bộ âm thanh xung quanh giống như đều biến mất. Trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người. Đập vào mắt Thẩm Đồng chỉ có thể nhìn thấy một mình Bùi Liệt, chóp mũi cũng tràn ngập hơi thở nam tính phát ra từ trên người đối phương, nhịp tim cũng theo đó mà hỗn loạn, mất không chế. Nhưng trí nhớ vẫn trống rỗng, chỉ có thể cắn môi không nói lời nào.

"Nói chuyện, nói rằng em đã nhớ ra anh!" Bùi Liệt vì cảm xúc bất ổn mà hơi thở dồn dập, một câu cuối cùng thay vì là tức giận chất vấn thì càng giống như thống khổ than: "Tại sao em lại có thể quên anh?"

Tâm Thẩm Đồng đã loạn thành một cục, sự bối rối càng khiến vẻ mặt trở nên lạnh lùng, lại còn dùng tới chân khí, một tay đẩy Bùi Liệt ra, lại một lần nữa kéo tay nắm của cố gắng mở cửa. Bùi Liệt chỉ cảm thấy ánh mắt thiếu niên nhìn mình giống như đang nhìn một vũng nước mà cậu đang vội vàng muốn thoát khỏi. Một giây sau lại bị một luồng sức mạnh đẩy lảo đảo một cái, bóng lưng gấp gáp mở cửa của thiếu niên càng khiến cho lòng hắn sợ hãi không thôi. Lại xông lên trước nắm lấy bả vai thiếu niên, sau đó há miệng, mạnh mẽ cắn xuống cổ của cậu.

Hành động nhất thời của Bùi Liệt có chút điên rồ.

Chứng ám ảnh cưỡng chế của hắn kỳ thật cũng không vì sự xuất hiện của cá chép nhỏ mà chuyển biến tốt, chẳng qua là di dời sự chú ý mà thôi. Toàn bộ những suy nghĩ không thể kiểm soát đều được dời hết lên người cá chép nhỏ, cũng bời vì tình yêu đối với cậu càng ngày càng sâu đậm.

Tinh thần của Bùi Liệt đã không thể khống chế suy nghĩ của chính mình. Hắn gần như muốn đem người trong ngực nuốt sạch vào trong bụng, để cậu lây nhiễm mùi của hắn, trở thành đồ của hắn, vĩnh viễn không thể rời khỏi hắn. Thậm chí muốn đặt cậu dưới thân mạnh mẽ làm, làm đến khi cậu khóc cầu xin tha thứ, bất lực gọi tên của hắn, hay là hai mắt thất thần, toàn thân như nhũn ra, JJ không ngừng bắn, cho tới khi không thể bắn ra được gì nữa. (T^T xin anh đừng chỉ nghĩ, hãy làm, con dân chờ anh)

Nam nhân giống như là bộc phát hung ác, cắn vô cùng dùng sức, co dù nghe thấy thiếu niên kêu đau bên dưới cũng không dùng lại. Trong miệng nếm được vị máu tanh, cuối cùng sau khi Bùi Liệt thấy đủ mới hé miệng, ngạc nhiên nhìn những vết cắn dữ tợn phủ từ phần gáy tới xương quai xanh của thiếu niên mà ngẩn người.

Những giọt máu chậm rãi rỉ ra giống như một chậu nước lạnh ào một cái dội thẳng vào trên người Bùi Liệt, khiến cho thần trí mất kiểm soát của hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.

Bùi Liệt vươn tay cố gắng giúp Thẩm Đồng chặn vết thương lại. Đôi tay không biết đã nhuốm bao nhiêu máu người vậy mà không dám chạm tới, giơ ở giữa không trung. Trên mặt người nam nhân luôn ổn trọng mang theo đau lòng và luống cuống rõ ràng, tiếng nói cũng có chút phát run: ".. Anh.. Anh không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.."

Thẩm Đồng nhíu chặt lông mày, gương mặt nhỏ nhắn đã trở nên trăng bệch, khi tay Bùi Liệt còn chưa chạm tới cả người ngay lập tức co rụt về phía sau. Nhưng chỉ càn vừa động một cái sẽ chạm tới vết thương, lại sẽ có máu chảy ra từ đó. Ánh mắt cũng vì đau đớn mà nổi lên một tầng nước mắt sinh lý. Tí tách, hai giọt nước trong suốt như giọt sương nhỏ xuống mu bàn tay Bùi Liệt.

Không hiểu sao Bùi Liệt cảm thấy thiếu niên trước mắt chính là một giọt sương nhỏ, bất kỳ lúc nào cũng có thể bốc hơi mất. Trong nhất thời không dám nói lời nào, cũng không dám thở, chỉ sợ hơi mất thập trung thì viên ngọc nước này sẽ bị gió thổi đi mất.

Cùng lúc đó, bên phía ngoài cửa sổ cũng xuất hiện vệt nước.

Rõ ràng là bầu trời đêm quang đãng lấm tấm những vì sao, nhưng lại không hề báo trước mà đổ mưa, từng giọt từng rơi xuống, ào ào đập vào kính thủy tinh rồi rơi xuống đất.

Là kỹ năng phụ trợ Giọt Lệ Hóa Mưa có hiệu lực rồi.

Cá chép nhỏ 'đầu sỏ gây chuyện' cũng cảm thấy thần kỳ, nhất thời quên cả khóc, ngạc nhiên nhìn về phía cửa sổ. Trận mưa này đổ xuống cũng quá khéo quá vi diệu, kết hợp với vẻ mặt của thiếu niên. Sát thủ đại nhân đầu óc nhạy bén cũng đoán được nguyên nhân trời mưa. Đáy mắt không khỏi hiện lên sự khó tin, nhưng phần nhiều vẫn là đau lòng và hối hận. Ngay sau đó, ôm lấy thiếu niên, cẩn thận đặt lên ghế salon, đồng thời mang hòm thuốc tới.

Nháy mắt thuốc bột được rắc lên miệng vết thương, cá chép nhỏ sợ đau không nhịn được lại muốn khóc, sịt mũi một cái liều mạng nhịn xuống. Bùi Liệt càng nhìn càng cảm thấy tim vô cùng đau, dùng tốc độ nhanh nhất để bôi thuốc, nắm lấy tay thiếu niên, nói: "Xin lỗi.."

Lần đầu tiên trong đời sát thủ đại nhân nói xin lỗi với người khác. Nhưng cá chép nhỏ lại co rúc bản thân vào một góc ghế, không thèm nhìn tới hắn. Nhưng vừa động thì lại chạm tới vết thương trên gáy, khiến cậu đau tới hít vào một hơi.

".. Đồng Đồng, xin lỗi.." Bùi Liệt tiếp tục nói xin lỗi, thậm chí còn giống như dỗ trẻ nhỏ, nhẹ nhàng ôm người vào lòng, hỏi: "Có phải rất đau hay không?"

Đối phương không dỗ còn tốt, càng dỗ thì cá chép nhỏ lại càng cảm thấy tủi thân, hơn nữa người mất trí nhớ vốn khuyết thiếu cảm giác an toàn, nước mặt lại âm thầm rơi. Bản thân cũng cảm thấy mất mặt, không chỉ cúi đầu không cho Bùi Liệt nhìn thấy, ngay cả một âm thanh cũng không dám phát ra.

Đáng tiếc cơn mưa ngoài cửa sổ đã vạch trần cậu.

Mưa không chỉ không ngừng, ở trong mắt Bùi Liệt còn càng ngày càng lớn. Chân mày theo bản năng nhíu chặt, có chút vội vàng, vươn tay nâng mặt thiếu niên lên.

Đáng tiếc cá chép nhỏ sống chết không cho nhìn, thậm trí trong lúc tình thế cấp bách còn nhảy xuống ghế salon, dọc theo ghế salon chạy tới cánh cửa sổ thủy tinh đang hé mở, nhảy vào bể bơi bên ngoài.

Bùi Liệt vội vàng đuổi theo, cũng không dám tùy tiện xuống nước lôi cậu ra ngoài. Bùi Liệt biết nước đối với loài cá là nơi thân thiết và an toàn nhất, hiện tại bản thân không khác gì thú dữ mà cá chép nhỏ muốn tránh. Nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo và thái độ xa lạ của thiếu niên, hắn tự cho mình là sức mạnh vô địch cũng cảm thấy đau tới run cả tay chân.

Dùng cụm từ thú dữ để hình dung cũng không sai, bởi vì trong đầu Thẩm tiểu thiếu gia đã tiêu sái nổi lên một làn mưa bom bão đạn căm phận. Toàn bộ đều là a a a tôi bị thú dữ cắn miệng, không biết có cần tiêm vắc xin phòng chó dại hay không, nghe nói loại vắc xin phòng bệnh này phải tiêm liên tục ba mũi.

Ban đêm ngày càng tối, cuối cùng cá chép nhỏ trong trạng thái mệt mỏi, hóa thành hình dạng bán yêu cuộn tròn dưới đáy ao, chậm rãi ngủ.

Mà Bùi Liệt thì vẫn đội mưa đứng bên cạnh bể, vừa lo lắng vừa đau lòng nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước trong màn đêm. Vô thức thò tay vào túi, lấy ra nửa bao thuốc cất trong người. Tối nay đối với Bùi Liệt tuyệt đối là một đêm rất dài.

Ngón tay sát thủ đại nhân rất dài, động tác kẹp thuốc ưu nhã mà đẹp mắt, kết hợp với dung mạo anh tuấn, có thể dễ dàng khiến người giơ tay dầu hàng. Cũng không phải hắn nghiện thuốc lá, chỉ là thỉnh thoáng những lúc cảm xúc dao động quá lớn thì châm một điếu, nhìn chằm chằm vào ánh lửa trên tàn thuốc. Đáng tiếc điếu thuốc rất nhanh đã bị nước mưa xối ướt nhẹp, căn bản không thể châm lửa. Bùi Liệt hít sâu một hơi, lặng lẽ dùng điếu thuốc trên tay phác họa gương mặt người yêu.

Cuối cùng mưa cũng ngừng.

Cũng có nghĩa cuối cùng cá chép nhỏ cùng ngừng khóc mà ngủ thiếp đi.

Cuối cùng sát thủ đại nhận cũng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mặt lên nhìn trời. Giọt nước cuối cùng rơi xuống vừa vặn đáp lên đôi môi của hắn.

Hắn hé miệng hút nó vào trong, giống như hút đi nước mắt của cá chép nhỏ.

Có chút khổ sở, cũng có chút lạnh.

Lại đứng thêm một lúc, cho tới khi phía đường chân trời tiếp giáp biển và bầu trời hơi lộ ra một mảng xanh trắng. Bùi Liệt mới rón rén trườn xuống đáy nước, mang thiếu niên cá chép đang ngủ say lên. Có lẽ là quá mệt, cũng có lẽ là vẫn còn sự dựa dẫm từ trong xương đối với Bùi Liệt, Thẩm Đồng không bị đánh thức, ngược lại còn ngủ sâu hơn. Đuôi cá vừa rời khỏi mặt nước đã tự động biến thành hai chân. Bùi Liệt quấn người trong khăn tắm lau khổ, cẩn thận đặt lên trên giường, lại bôi thêm chút thuốc lên miệng vết thương của cậu, sau đó mới nằm vào bên cạnh.

Thời gian đã hơn hai giờ sáng, nhưng Bùi Liệt không thể nào ngủ được. Đầu tiên là tự chán ghét bản thân nửa tiếng trước, lại tự mình dọa mình mà nghĩ sau khi thiếu niên tỉnh lại, có khả năng nào sẽ chán ghét hắn rồi lại yêu cầu rời đi lần nữa hay không. Cuối cùng là nhìn gương mặt say ngủ xinh đẹp của cá chép nhỏ mà ngẩn người.

Thiếu niên không hề phòng bị mà ngủ say trước mặt hắn, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, gương mặt mềm mại, ngoan ngoãn khiến hắn muốn cắn một ngụm. Bùi Liệt không nhịn được nhẹ nhàng kéo người vào trong ngực. Cá chép nhỏ tìm được nguồn nhiệt thì chủ động tiến sát vào trong ngực Bùi Liệt.

Bùi Liệt hơi ngừng lại.

Hắn vốn còn tràn ngập khổ sở, mất mát, nôn nóng, bất an, thậm tức giận vì bị quên đi. Nhưng lúc này, lại đột nhiên cảm thấy những thứ kia không đáng để vào mắt. Có thứ gì đó đang tràn ngập cả lồng ngực, khiến nó nóng lên một lần nữa, mà bọn họ ôm nhau chặt chẽ như vậy, khiến cho tim của hắn nhảy lên kịch liệt.

Đầu óc Bùi Liệt hoàn toàn thanh tỉnh, nghe được bản thân khôi phục lại hô hấp bình thản, trong giây lát nghĩ thông suốt mọi thứ. Thật ra thì cá chép nhỏ có nhớ hắn không cũng không sao, mất trí nhớ có thể chữa khỏi được hay không cũng không quan trọng, bản thân không từ bỏ là được. Thiếu niên trốn một lần thì hắn theo đuổi một lần, thiếu niên từ chối hai lần, thì hắn tỏ tình ba lần. Lúc trước hắn có thể trong vài ngày ngắn ngủi cùng cầu lưỡng tình tương duyệt, hiện tại cũng có thể giống như vây.

Tàu du lịch trở lại đất liền vào đúng 8 giờ sáng, và đúng như dự đoán của Bùi Liệt, quả nhiên sau khi lên bờ, thiếu niên lại một lần nữa yêu cầu rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.