Bùi Liệt mới vừa ôm Thẩm Đồng ra khỏi cửa, thì bị Thẩm Đồng lấy lại ý thức trong hỗn loạn giãy ra. Sát thủ đại nhân chỉ có thể tăng nhanh cước bộ, giống như ôm bảo bối sợ bị người khác cướp mất hoặc mơ tưởng tới, quả thật phải nói là dưới chân phi như bay, cho tới khi thành công vác bảo bối về nhà mới dám buông tay.
Thật ra thì Thẩm Đồng cảm giác được một sự quen thuộc không nói nên lời từ trên người Bùi Liệt. Nếu như Bùi Liệt chịu kiên nhẫn một chút, giải thích thân phận và quan hệ giữa hai người, thì cậu tình nguyện đi theo đối phương. Nhưng cảm giác bị cướp ép ôm lấy thật sự không tốt chút nào, giống như không nói một lời đã cưỡng hôn vậy, không người bình thường nào có thể chịu nổi. Cá chép nhỏ tràn đầy lửa giận và bất mãn tại lúc vừa được tự do đã không thèm nói năng gì xoay người đi ra cửa, giống như không muốn ở cùng Bùi Liệt cho dù chỉ một giây.
Đáng tiếc là ngay lúc đóng cửa Bùi Liệt đã khóa chặt cửa lại, Thẩm Đồng nắm lấy tay nắm cửa kéo một hồi lâu cũng không kéo ra được, đồng thời bên tai còn truyền tới tiếng nói bi thương của Bùi Liệt: "Em muốn đi đâu?"
Thẩm Đồng quay đầu, thản nhiên nhìn Bùi Liệt không nói lời nào.
Nếu muốn diễn khí chất cao lãnh, Thẩm tiểu thiếu gia cảm thấy kỹ xảo lớn nhất là ít nói lại, vẻ mặt cũng không được biểu hiện quá phong phú, phải làm một bộ dạng bình tĩnh, lạnh nhạt mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-yeu-tinh-to-no-toan-the-gioi/3326116/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.