Hình ảnh phản chiếu kia chắc là cậu, nhưng cậu nhớ tóc mình không dài như thế, không có ấn ký đỏ tươi hình lá liễu.
Thẩm Đồng theo bản năng tiếp tục đi dọc theo phía hành lang, đi thẳng tới phía cuối cầu thang hình xoắn ốc, cúi đầu nhìn từng vòng, từng vòng cầu thang, lại có một loại cảm giác choáng váng. Hai chân vốn hư nhuyễn cũng càng trở nên vô lực, không nhịn được mềm nhũn.
"Cẩn thận."
Một giọng nói vang lên bên tai, cùng lúc đó bả vai cũng được một bàn tay lớn đỡ lấy. Thẩm Đồng ngẩng đầu, chỉ thấy chủ nhân của bàn tay là một người đàn ông tóc vàng thoạt nhìn rất lịch sự, mặc âu phục hoa văn phục cổ, thêm khăn vuông trên túi áo. Lúc nói chuyện cũng mang đậm khẩu âm Luân Đôn, tầm mắt lướt nhìn Thẩm Đồng một lượt. Đầu tiên là kinh diễm vì vẻ đẹp của thiếu niên một chút, cuối cùng tầm mắt dừng trên bàn chân trần của cậu, ôn hòa nói: "Nhóc con, có phải cậu đi lạc đường rồi hay không?"
Tuy từ diện mạo đến thái độ của người đàn ông thoạt nhìn vô cùng thân thiết, Thẩm Đồng vẫn theo bản năng lùi lại một chút, hành động mang theo cảnh giác rõ ràng.
"Tôi là Arthur" Loại đề phòng như động vật nhỏ dưới đáy mắt thiếu niên lại khiến Arthur bật cười, chủ động vươn tay "Arthur Mountbatten.. Xin chào."
Đều nói giơ tay không đánh người mặt cười, Thẩm Đồng do dự trong chốc lát, vẫn là theo phép lịch sự mà bắt tay lại. Nhưng cậu không nhớ rõ tên của mình, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-yeu-tinh-to-no-toan-the-gioi/3326115/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.