Còi tàu hí một tiếng dài, tàu hỏa chậm rãi chạy, điểm đến là thành phố phía Bắc tỉnh Cát Lâm.
Vào tháng ba âm lịch hằng năm phía Bắc luôn có tập tục cùng nhau đi cúng tổ tiên, bởi vậy toa xe dị thường chật chội, ngay cả trên hành lang cũng có người, có hương dân mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà, còn có một vài thương nhân mang theo hàng hóa phía nam, chuẩn bị đi đến hội chùa phía Bắc buôn bán, hoặc dùng da chồn, nhân sâm trao đổi.
Chỉ có góc bên phải chỗ giao tiếp giữa toa xe thứ bốn cùng thứ năm có hai người khác biệt. Tuy rằng hóa trang cùng bách tính bình thường không khác biệt nhiều, cũng ngồi một cách không có hình tượng trên đất trống, nhưng lại có thể từ trên người của nam nhân cao lớn kia nhìn ra sự kiên cường mà chỉ có người thuở nhỏ chịu qua lễ nghi giáo dục cùng huấn luyện quân sự mới có. Còn thiếu niên có thân hình tinh tế đang cuộn tròn dựa vào trong ngực nam nhân kia, khuôn mặt ngoan ngoãn khiến người khác cảm tháy thoải mái, phảng phất như nơi này không phải toa xe ồn ào hỗn loạn, mà là trong sân yên tĩnh, trong viện hoa lê mới nở tỏa ra mùi thơm ngát.
Hai người này chính là Hàn Doanh cùng Thẩm Đồng.
Bất quá sống trong thời loạn, có thể sống thêm một ngày thì thêm một ngày, không quản gặp cái gì thì dân chúng cũng không cảm thấy kinh ngạc, cho dù có mấy cái nhạy cảm nhận ra được Hàn Doanh cùng Thẩm Đồng khác với tất cả mọi người, cũng sẽ không quá nhiều đi để ý. Hàn Doanh hiểu rõ suy nghĩ của những người dân sống ở tầng chót, bọn họ đã vô lực chống cự đối với hiện thực trước mắt, chuyện của mình còn không quản kịp, thì làm sao có thời gian mà quản chuyện người khác.
Hàn Doanh bây giờ cũng không được quản những người khác, chỉ lo dùng tay lau hai má của bảo bối trong ngực. Da thịt nhẵn nhụi bị nam nhân làm cho hồng một mảng, Thẩm Đồng nhíu mày rút vào trong ngực hắn: "Đau.."
Lúc này Hàn Doanh mới ngừng tay, hôn lên mi tâm Thẩm Đồng, rầu rĩ nói: "Ta muốn giúp Bảo Bảo đem chỗ bị hắn hôn qua lau đi."
"Chỉ là một nụ hôn lịch sự mà thôi" Thẩm Đồng không nhịn được nói: "Lúc trước ngươi còn nói vạn nhất ngươi xảy ra chuyện, thì ta đi tìm hắn.."
"Ta hối hận rồi." Ngữ khí Hàn Doanh rầu rĩ như trước, quả thực như oán phụ "Coi như ta xảy ra vấn đề, cũng muốn biến thành quỷ quấn lấy ngươi."
Người mà Hàn Doanh nói tự nhiên là Hứa Quân Đạt.
Tình huống hôm qua có thể nói là tìm đường sống trong chỗ chết, sau khi Hàn Doanh tắt đèn trong phòng thì cố ý làm ra động tĩnh để cho người canh giữ đi tới mở cửa kiểm tra, đợi cửa vừa mở ra hắn liền nhanh chóng bắn vào đèn ở hành lang. Bầu trời âm u, trên trời không trăng không sao, trong đêm tối đột nhiên xuất hiện tiếng súng làm cho tất cả vệ binh đều sững sờ, Hàn Doanh lập tức bẻ gảy cổ của người trước cửa, chạy ra bên ngoài.
May mà Trần Đôn Phục không ở đây, các vệ binh không có nghe được quân lệnh như mọi khi nên phản ứng chậm nửa nhịp. Nhưng rất nhanh bọn họ đã đuổi theo, mỗi người trong đó đều là tinh binh, cho dù Hàn Doanh có thể lấy một chọi mười cũng khó tránh khỏi có chút khó khăn, sau khi dùng hết đạn hắn liền lắc mình trốn vào ngõ hẻm nhưng gặp phải hẻm cụt.
Tại lúc nguy hiểm này thì Hứa Quân Đạt đã chạy tới, giúp đỡ Hàn Doanh thoát khỏi truy kích, Hàn Doanh cũng biết nguyên nhân Trần Đôn Phục không có tự mình trông coi -- hắn [TĐP] tin mặc dù hắn[HD]có thể chạy khỏi phòng tuần bộ, cũng không thể rời khỏi Vinh thành.
Tất cả trạm xe trong toàn thành đều có cảnh sát, thủ hạ của Trần Đôn Phục, thậm chí là đặc vụ Uy Khấu, ngay cả tàu hỏa đi qua Nam tỉnh cũng bị mượn cớ kiểm tra, căn bản không có khả năng lẩn trốn bằng tàu đi về phía Nam. Việc trở về Nam tỉnh rất cấp bách, Hàn Doanh cùng Hứa Quân Đạt thảo luận cuối cùng quyết định đi tàu tỉnh Cát Lâm, ngược hướng với tàu đi phía Nam tỉnh, giữa đường sẽ xuống xe ở Bạch Nghi sơn, sau đó vượt qua Bạch Nghi sơn để đến huyện Thanh Uyển -- ở đó sẽ có tàu đi về Nam tỉnh.
E rằng Trần Đôn Phục cũng nghĩ tới con đường này, nhưng lại nghĩ Hàn Doanh sẽ không chọn nó. Bởi vì Bạch Nghi sơn là một tòa núi tuyết, cho dù là thợ săn có kinh nghiệm cũng rất ít đặt chân tới nơi này. Tàu hỏa tới tỉnh Cát Lâm quả nhiên kiểm tra tương đối lỏng lẻo, đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Hứa Quân Đạt dùng kế giương đông kích tây, hiện thân ở nơi có người của Trần Đôn Phục, yểm trợ Hàn Doanh thuận lợi lên xe.
"Trần Đôn Phục không dám làm gì ta" Hứa Quân Đạt vẫn dáng dấp cà lơ phất phơ kia "Ông nội cùng cha ta vẫn còn ở đây, đặc biệt là cha ta, tính khí một khi phát hỏa chuyện gì cũng dám làm của hắn không ai không biết -- người ta thường nói thà đắt tội quân tử cũng không nên trêu chọc kẻ điên, lúc này Trần Đôn Phục đã đắc tội các ngươi, sẽ biết thức thời mà không tạo thêm địch nhân cho mình, ngược lại còn muốn kéo Hứa gia làm minh hữu."
Hắn đích xác là nói thật, với quan hệ của hắn và Hàn Doanh cũng không cần nói lời cảm ơn, cuối cùng Hàn Doanh chấp nhận phương án của hắn, giơ tay vỗ vỗ vai hắn biểu thị lòng biết ơn. Hứa Quân Đạt chuyển qua Thẩm Đồng bên cạnh Hàn Doanh, hỏi: "Đồng Đồng cũng đi theo ngươi?"
Địa phương như Bạch Nghi sơn, ngay cả Hàn Doanh có tố chất thân thể cường hãn cũng không nắm chắc vượt qua, huống chi là Thẩm Đồng. Hứa Quân Đạt hơi nhíu mày: "Núi tuyết quá nguy hiểm. Để Đồng Đồng lưu lại cùng ta, ta bảo đảm sẽ không để hắn xảy ra chuyện.. Đợi sau khi ngươi hồi Nam tỉnh thì trở lại đón hắn."
Hàn Doanh cũng nhíu mày lại, cân nhắc đến các loại khả năng. Tuy rằng cái gương nhỏ của hắn có thể biến về nguyên hình đặt trong lòng ngực của hắn không bị gió thổi cũng không bị đông lạnh, nhưng nếu xuất hiện tuyết lở hoặc chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Nếu như hắn chết, cái gương nhỏ cũng sẽ bị vây bên trong núi tuyết, đối mặt với thi thể cứng ngắc của hắn..
Nghĩ đến đây tâm liền đau dữ dội, Hàn Doanh vừa muốn mở miệng, đã thấy Thẩm Đồng kéo góc áo của hắn, ngữ khí nhẹ nhàng mà kiên định: "Ta muốn đi theo ngươi."
Thiếu niên nhìn vào mắt hắn như nhìn bảo thạch quý giá nhất, lời nói rõ ràng rất nhẹ, lại đánh vào tâm lý của Hàn Doanh rất nặng, ngực càng chấn động lợi hại hơn. Hàn Doanh khàn tiếng mở miệng: "Bảo Bảo, sẽ gặp nguy hiểm.."
Thẩm Đồng lại đang rất nghiêm túc nghĩ đến vấn đề sẽ bị mất một năm tu vi nếu không tuân theo đặc tính hộ chủ của Hộ Tâm Kính, nếu như hắn không đi cùng Hàn Doanh thì sẽ không có cách nào hộ chủ. Thiếu niên như động vật nhỏ sợ bị vứt bỏ mà kéo góc áo hắn, lắc lắc đầu nghiêm túc nói: "Ta không sợ nguy hiểm, ta phải đi cùng với ngươi.. Không nên đem ta bỏ lại."
Hàn Doanh chỉ thấy ánh mắt thiếu niên vô cùng chân thành, không sợ hãi mà kiên định. Ngực bị mạnh mẽ va chạm lần thứ hai, thậm chí mũi có chút đau xót, kích động đến muốn rơi lệ. Nam nhân nhẹ nhàng câu lên khóe môi: "Được, Bảo Bảo cùng đi với ta."
Bầu không khí giữa hai người làm cho người khác không chen vào được, cho đến khi âm thanh giả vờ thương tâm của Hứa Quân Đạt đánh vỡ: ".. Nha nha ta thật là khổ sở, Đồng Đồng cũng không muốn đi theo ta.."
Rõ ràng thần sắc Hứa Quân Đạt đều là bất mãn, nhưng Thẩm Đồng lại nghe dụng cụ đo độ thiện cảm cùng hệ thống liên tiếp truyền đến nhắc nhở: "Keng -- độ hảo cảm của Hứa Quân Đạt tăng 10 điểm, độ thiện cảm hiện tại: 70."
"Keng -- nhiệm vụ chủ tuyến hai 'Nhân yêu một nhà ' hoàn thành, chúc mừng kí chủ đã thành công khiến hai nhân loại có độ hảo cảm đối với kí chủ đạt đến 70 trở lên, thưởng đĩa quay may mắn một lần."
Thẩm Đồng không nhịn được sững sờ, ở trong lòng hỏi Bạch Cầu: "H ai nhân loại, một người khác là ai?"
Bạch Cầu kiểm tra hệ thống ghi chép, phun ra cái tên mà Thẩm Đồng đã đoán được nhưng vẫn không muốn tin tưởng: "Hàn Doanh."
"Hắn.." lúc này mới nghĩ đến lúc trước mình đã đóng nhắc nhở độ hảo cảm của Hàn Doanh, một bên đem lệnh cấm bỏ đi, một bên hỏi dụng cụ nhắc nhở: ".. Độ hảo cảm của hắn hiện tại là bao nhiêu?"
Sau khi bỏ lệnh cấm, dụng cụ nhắc nhở cảm thấy chính mình trở nên cao lớn, hoàn chỉnh, lập tức nói ra một trị số vô cùng chính xác: "95.5."
"Đồng Đồng" Hứa Quân Đạt nhìn thiếu niên đang sững sờ cảm thấy cậu vô cùng khả ái, cho là cậu đang không biết làm sao khi hắn 'Oan ức khổ sở', liền nói: "Chúng ta sắp phân ra, cho ta một nụ hôn từ biệt có được hay không?"
Vì vậy cái hôn làm cho Hàn Doanh tức điên chính là đến như thế.
Hứa đại thiếu đã không biết xấu hổ thì thôi, thậm chí ngay cả mệnh cũng không cần, thừa dịp Thẩm Đồng đang sững sờ lại nhẹ nhàng hôn một cái vào má của cậu. Hắn cũng biết hành động này của mình sẽ làm cho Hàn Doanh nổi giận, nên hôn xong liền lập tức chạy đi.
Người người đều biết Hứa đại thiếu yêu thích mỹ nhân, nhưng lại không biết hắn chưa từng chân chính động tâm đối với người nào. Đối với Thẩm Đồng, Hứa Quân Đạt lại chân chính động tâm. Một người thiếu niên tinh khiết mà sạch sẽ, không sợ hãi mà thông suốt, không nhanh không chậm, không kiêu không vội, lại càng không ồn ào không làm khó, tại thời điểm nguy hiểm nhất lại nguyện ý cùng ngươi cùng tiến cùng lùi, sống chết có nhau.
Thiếu niên như vậy làm sao mà hắn có thể không thích, chỉ tiếc hắn đã tới chậm. Người như bọn họ đã nắm giữ quá nhiều thứ mà người bình thường không có, không thể oán giận cái gì cũng không thể vì không có mà đòi sống đòi chết, tâm lý có thể vẫn không nhịn được mà thống khổ và đố kị, thậm chí có ý nghĩ đem hết thủ đoạn để cướp đoạt, nhưng cuối cùng vẫn là bỏ qua.
Không phải hắn không yêu hoa, chỉ là đối với hắn mà nói đóa hoa này thực sự quá đẹp, làm cho hắn có tâm yêu thương nhưng không nhẫn tâm thương tổn.
Hứa Quân Đạt cố gắng xóc lại tinh thần, bởi vì còn có trận chiến muốn đánh. Tuy nói Trần Đôn Phục không dám động hắn, nhưng người Uy Khấu sau lưng Trần Đôn Phục lại không có gì không dám. Bất quá chỉ cần kéo dài đến lúc Hàn Doanh bình an lên xe chính là thắng lợi, hắn đã truyền tin cho người trong nhà, nhiều lắm ăn chút đau khổ, luôn có biện pháp thoát thân.
Hàn thiếu soái ghen tuông vẫn còn không tiêu.
"Trước đây Hứa Quân Đạt rất hoa tâm, oanh oanh yến yến mà hắn kết giao không thể đếm hết được." Thiếu soái đại nhân bắt đầu nói xấu tình địch, thậm chí phổ cập quan niệm nam nhân bên ngoài đều là sói đuôi to cho bảo bối của hắn, ngay cả nữ nhân đều không buông tha, một mực hình dung thành cọp cái.
"Nói chung, phải nhớ kỹ không phải ai cũng có thể tin, có biết hay không?"
Thẩm Đồng trừng mắt nhìn, lông mi hơi rung, ánh mắ trong suốt, bé ngoan mà gật gật đầu.
"Keng!" nhắc nhở khí cụ lập tức tận trách vang lên: "Độ hảo cảm của Hàn Doanh tăng 0.1, hiện độ thiện cảm 95.6."
Ồ, làm sao không hề làm gì liền gia tăng rồi?
Thẩm Đồng có chút mê hoặc, bất quá -- 0.1 này là đang khôi hài sao? Làm gì có ai độ hảo cảm mang số thập phân? Không cần nói cho ta biết độ hảo cảm hơn chín mươi của hắn đều là dùng hình thức số thập phân một chút một chút mà tích lũy!
Không sai, Thiếu soái đại nhân chính là kỳ ba như vậy. Nếu như dụng cụ nhắc nhở độ thiện cảm có thể nói, tuyệt đối sẽ nói với Thẩm Đồng như vậy. Hàn Doanh tự nhiên hoàn toàn không biết tất cả những thứ này, chỉ đối với dáng dấp thuận theo của bảo bối biểu thị phi thường hài lòng, không quên thêm vào một câu trong lời nói vừa rồi: "Đương nhiên ngoại trừ ta."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]