Chương trước
Chương sau
Nicolas nghẹn nửa ngày mới tìm lại được giọng nói, ngữ khí gần như điên cuồng: "Tại sao?"

Tiểu hồ ly chỉ hơi nhíu lông mày, có chút bối rối cùng mê hoặc hỏi ngược lại: "Chán chính là chán, còn cần nguyên nhân sao?"

Chỉ một câu nói đơn giản đã chặn họng của điện hạ đại nhân.

Kỳ thực Thẩm tiểu thiểu gia cũng rất khổ não, thậm chí đề nghị Bạch Cầu từ bỏ cái nhiệm vụ kia , Bạch Cầu mở miệng nói: "Liên quan tới 'vô ý thức dụ dỗ' cần dựa vào ngươi tự mình tìm tòi, nhưng liên quan tới 'thay đổi thất thường' có thể nới lỏng yêu cầu, chỉ cần làm ba việc được coi là 'thay đổi thất thường' trở lên thì có thể hoàn thành nhiệm vụ."

Vì vậy điện hạ đại nhân không chỉ bị chặn họng nói không ra lời, ngay cả người cũng bị đuổi ra ngoài.

Tiểu hồ ly muốn ngủ, Nicolas vốn muốn duỗi cánh tay dài của hắn ra để giữ cậu lại nhưng chỉ sờ được không khí , lúng túng để giữa không trung. Thiếu niên còn nói rõ: "Bây giờ ta đã lớn, muốn ngủ một mình." -- còn rất lễ phép mà chúc hắn ngủ ngon, cũng nhờ hắn đóng cửa lúc đi ra ngoài.

Lão nam nhân bị chặn ở ngoài cửa.

Nicolas do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau khi đã đóng cửa, lão nam nhân dựa vào cạnh cửa thở dài, đột nhiên cảm thấy toàn bộ phủ thân vương yên tĩnh cực kỳ, giống như bên trong chỉ có một mình hắn.

Nicolas bởi vì trong coi tiểu hồ ly mà vài ngày nay đều không chợp mắt lại mất ngủ một lần nữa.

Nằm trên giường một hồi lâu, vô luận mở mắt hay nhắm mắt đều ngủ không được, thay đổi rất nhiều tư thế cũng không được. Không có ai ôm cánh tay , không có ai kề sát lòng ngực, cũng không có sợi tóc mềm mềm hoặc là lông tơ làm cho trái tim hắn đều mềm mại. Lại nghĩ tới lời nói của tiểu hồ ly, quả thực là đêm dài mất ngủ.

Kỳ thực nếu bàn về có mới nới cũ, không ai sánh nổi Nicolas, ai không biết tam hoàng tử điện hạ am hiểu nhất chính là trở mặt vô tình, trước một giây còn cảm thấy người này tốt, một giây sau liền quay người vứt bỏ. Nhưng thiên đạo luân hồi, mọi việc trên thế gian này đều có nhân quả báo ứng, Thân vương điện hạ cuối cùng cũng nhận được báo ứng của mình. Xưa nay chỉ có hắn chán người khác, bây giờ lại bị người khác chán lại, mà đối phương lại là trân bảo mà hắn đặt trên đầu quả tim để che chở cưng chìu, đánh không được cũng chửi không được, chỉ có thể tự mình tức giận.

Bảo bối của hắn còn lợi hại hơn so với hắn, quả thực là trò giỏi hơn thầy, điện hạ đại nhân thậm chí hoài nghi có phải là mình già rồi, theo không kịp tư duy của đám trẻ con hiện nay, tốc độ bị vứt bỏ quả là nhanh đến không thể chấp nhận làm cho hắn còn có chút ngây ngốc.

Đương nhiên, không phải chỉ có một mình điện hạ đại nhân ngây ngốc.

Khắc Lạp Tư cùng Kells vẫn luôn lo lắng tình trạng thân thể của tiểu hồ ly, mấy ngày nay lúc lên lớp đều mất tập trung, ở trong trường học khổ sở chờ lâu như vậy, lại nhận được tin đối phương thôi học. Muốn thám thính tình huống cụ thể từ phủ thân vương, nhưng mà vương phủ vẫn không chịu tiếp khách, thủ vệ lại canh giữ nơi đó như thành đồng vách sắt, đừng nói là hai đứa bé, coi như là gia trưởng của bọn họ cũng đừng nghĩ đi vào.

Kỳ thực thời điểm tiểu hồ ly bị bắt cóc thì điện hạ đại nhân cũng đã quyết định muốn cho bảo bối của hắn nghỉ học, bây giờ chỉ là đem ý nghĩ trước đó biến thành hiện thực mà thôi. Đương nhiên, vì bị một câu 'Chán ' đả kích nghiêm trọng mà biện pháp hắn áp dụng có hơi cứng rắn, hoàn toàn không để ý tới tiểu hồ ly có nguyện ý hay không.

"Bảo Bảo thích giáo viên như thế nào?" Ngón tay thon dài của điện hạ đại nhân xẹt qua từng người trên màn ảnh quang não, người ở phía trên giống như toàn tức hình chiếu mà đứng ở trước mặt, phi thường chân thực rõ ràng.

"Những giáo viên dạy kèm ở nhà này đều là những người chuyên nghiệp nhất trên toàn bộ đế quốc, có trình độ văn hóa cùng tố chất nghề nghiệp rất cao." Điện hạ đại nhân nhìn tiểu hồ ly nói: "Bảo Bảo thích ai, liền thuê người đó tới nhà để dạy có được hay không?"

Tiểu hồ ly nhìn nhóm giao viên đều có bề ngoài xấu xí hơn nữa tuổi tác ít nhất cũng bốn mươi trở lên, có đầy đủ lý do hoài nghi những người này tuyệt đối đã trải qua người nào đó cố ý lựa chọn. Nói chung Nicolas cũng có chút chột dạ, vội cầm một chồng hộp được đóng gói tinh xảo để lên trên bàn, nói: "Việc tìm giáo viên có thể từ từ , ngày mai lại chọn cũng không sao, Bảo Bảo nhìn những món quà này có thích hay không?"

Trong hộp có quần áo cùng trang sức xa hoa, quang não cùng những sản phẩm điện tử mới nhất, còn có phiên bản thu nhỏ các loại máy bay mà bất cứ nam hài tử nào đều yêu thích vân vân.

Điện hạ đại nhân đem tất cả những thứ mà con trai trên toàn bộ đế quốc có thể yêu thích đều đưa tới, nhưng tiểu hồ ly nhìn những đồ vật giá cả đắt đỏ thậm chí dùng tiền cũng không mua được này, trong mắt không lộ ra một phần hứng thú, chỉ nói: "Ta không muốn những thứ này, cũng không muốn nghe giảng bài ở nhà, ta muốn đi học ở bên ngoài."



Bề ngoài hiện tại của tiểu hồ ly thoạt nhìn đã có thể học trung học năm nhất, đây là giai đoạn yêu sớm ở bên trong sân trường, lão nam nhân một phần vì vừa bị đả kích nên tự tin giảm mạnh , một phần là vì ghen nên lập tức phủ quyết : "Không được."

Ngữ khí phi thường trực tiếp, không chừa đường sống.

Có lẽ là do nhìn thấy thái độ cự tuyệt của hắn quá cứng rắn, tiểu hồ ly yên lặng rũ mi mắt xuống, lông mi giống như cánh bướm run rẩy đặc biệt chọc người đau, làm cho điện hạ đại nhân nguyên bản đã hạ quyết tâm sẽ không thỏa hiệp nhất thời không nhịn được có chút nhẹ dạ, nỗ lực nhẹ nhàng dỗ dành: " Tại sao Bảo Bảo nhất định phải đi học ở ngoài ? Thế giới bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm, hơn nữa hiện tại toàn bộ thủ đô đế quốc đều vô cùng quan tâm đến ngươi..."

Thấy tiểu hồ ly nhíu chặc lông mày, Nicolas đem hộp quang não để vào trong tay hắn, cố gắng thay đổi chủ đề : "Bảo Bảo, quang não này bỏ sung thêm rất nhiều tính năng mới , còn có rất nhiều trò chơi mà ngươi yêu thích, ngươi có muốn thử hay không ..."

Nhưng mà lời còn chưa dứt, Nicolas liền cả người cả hộp đều bị tiểu hồ ly đẩy ra, thiếu niên cố chấp lặp lại: "Ta muốn đi học ở ngoài."

Cái hộp thẳng tắp rơi xuống, may mà thảm trải sàn dày, sau khi rơi xuống chỉ phát ra một tiếng vang trầm thấp, cũng không có bị hư. Nicolas dừng một chút, cuối cùng trầm mặt, toàn thân bao phủ hắc khí, sau đó dùng tay kéo cậu lại, ôm vào trong ngực: "Vừa nãy ta đã nói không thể đi."

Tiểu hồ ly lập tức giãy dụa nỗ lực thoát khỏi tay hắn, thái độ của điện hạ đại nhân bởi vì tiểu hồ ly giãy dụa mà càng cứng rắn, từng câu từng chữ tàn nhẫn nói: "Ta lặp lại một lần cuối cùng, không cho phép đi học ở ngoài, ngoại trừ chuyện này ra, muốn cái gì cũng có thể."

Tiểu hồ ly đều sắp phiền muộn chết rồi.

Kỳ thực ta cũng không muốn đi học ở ngoài có được hay không? Cho nên ngươi nhanh đáp ứng yêu cầu của ta, ta mới có thể sau một giây ngươi đáp ứng lập tức đổi giọng nói không đi a! !

-- hệ thống yêu cầu cần làm ba việc có thể coi là thay đổi thất thường trở lên, đây là đường tắt để hoàn thành nhiệm vụ mà tiểu hồ ly không dễ dàng mới nghiên cứu ra.

Thẩm tiểu thiểu gia thậm chí con tra từ điển thành ngữ thay đổi thất thường: 1 cách dùng : Loại hỗn hợp, làm chủ ngữ hoặc vị ngữ. 2 giải thích: Hình dung người thường hay thay đổi, lúc thì như này lúc thì như kia, biến hóa qua lại. Hắn vốn định kiên trì muốn đi học, sau khi được đối phương đáp ứng thì nhanh chóng đổi ý, đây tuyệt đối có thể xưng tụng là thay đổi thất thường! ! Mà hành vi đổi ý này vừa có thể trợ giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ, vừa có thể thỏa mãn ý nguyện không muốn để cho hắn đi học ở ngoài của đối phương, quả thực hai bên đều vui có được hay k hông!

-- nhưng tại sao đối phương lại không chịu phối hợp?

Điện hạ đại nhân hoàn toàn không nghe được tiếng lòng của tiểu hồ ly, hắn chỉ biết là thiếu niên quyết tâm muốn rời khỏi hắn, thậm chí không tiếc thương tổn thân thể của chính mình cũng phải chống đối đến cùng.

Không ăn cơm , nước cũng không chịu uống, ngày thứ nhất điện hạ đại nhân còn có thể miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, nhưng ngày thứ hai đối phương vẫn cứ như vậy, cũng tự giam mình ở trong phòng không chịu nói với hắn một câu.

Tiểu hồ ly vốn đã ích cốc nên có thể không cần ăn , ở trong phòng cũng chỉ là đang nghiêm túc tu luyện công pháp vừa nhận được mà thôi, lại làm cho điện hạ đại nhân hoảng sợ triệt để, phiền lòng đến mức có người liên lạc cũng không muốn nghe, thậm chí thiếu chút nữa đem quang não quăng nát.

Nhưng cuối cùng Nicolas vẫn tiếp nhận, cố gắng để cho sắc mặt của mình bình thường lại : "Chuyện gì?"

"Không thể nào , ngươi còn hỏi ta chuyện gì!" Antonio nghe hắn nói như thế không nhịn được kêu lên: "Đêm nay là lễ đính hôn của hoàng huynh ngươi cũng không nhớ sao?"

Lễ đính hôn của Đại hoàng tử đã được định xuống vào năm ngoái, khi đó Nicolas còn chưa gặp được tiểu hồ ly của hắn. Nicolas cau mày, chợt nhớ tới những tháng ngày cố tình làm bậy khi chưa có tiểu hồ ly, khi đó đều tùy tâm sở dục không có ràng buộc, nhưng hiện tại bởi vì một con cáo nhỏ mà nếm thử tất cả những cảm xúc sướng vui đau buồn, lo nghĩ nát óc.

Antonio tiếp tục nói: "Bảo Bảo đâu? Ngươi có mang Bảo Bảo theo hay không?"

"Bảo Bảo là của ta", mặc dù đang phiền muộn nhưng điện hạ đại nhân vẫn không quên tuyên cáo chủ quyền: "Không cho phép ngươi gọi."



Antonio đã quen hành vi cả ngày lên cơn điên vì tiểu hồ ly của hắn, theo thông lệ mà đặt câu hỏi: "Bảo Bảo làm gì ngươi?"

Nicolas dừng một chút, mày nhíu càng chặt :"... Không ngoan, đang giận dỗi."

Antonio e sợ thiên hạ bất loạn nói: "Nếu Bảo Bảo không thích ngươi, thì để hắn tới chỗ của ta ở mấy ngày đi, ta tuyệt đối sẽ chiếu cố thật tốt..."

Lời còn chưa dứt liền nhìn thấy Nicolas giơ tay chuẩn bị cắt đứt video, vội la lên: "Này, đừng gác máy, ta còn có việc chưa nói, ngươi có phải là đàn ông hay không, hẹp hòi thành bộ dáng như vậy!"

Hẹp hòi điện hạ đại nhân lạnh lùng nói: "Cho ngươi một phút."

"Yves · Robert đã ra tù ngươi có biết hay không?" Ngữ khí của Antonio nghiêm túc: "Tên người đại biểu gia tộc Robert sẽ tới đêm nay đã đổi thành tên của hắn, ta dám đánh cuộc mục đích của hắn tuyệt đối là vì ngươi."

Nicolas trầm mặc vài giây, Antonio không khỏi hỏi: "Chẵng lẽ ngươi đã quên hắn? Người ta theo đuổi ngươi lâu như vậy, không chỉ bị ngươi vô tình vứt bỏ còn bị tống vào ngục giam, ngươi dĩ nhiên không nhớ rõ?"

"Chưa quên", Nicolas mở miệng một lần nữa : "Quãng thời gian trước vừa gặp hắn."

Antonio có chút không nói nên lời mà lắc đầu một cái: "Ngươi quả nhiên là không nhớ rõ. Ngày hôm kia hắn mới ra tù, ngươi làm sao có khả năng gặp qua?"

"Không, là thời điểm hắn còn chưa ra tù." Nicolas rất bình tĩnh nói: "Lúc đó Bảo Bảo bị bắt cóc, ta tìm kẻ tình nghi khắp thành, cuối cùng đi ngục giam hỏi một vòng, tiện thể cũng hỏi hắn."

Antonio nhất thời hết chỗ nói rồi :"... Nói chung ta chỉ là nhắc nhở ngươi một chút, hắn không phải là nhân vật đơn giản, nếu như đêm nay ngươi muốn mang Bảo Bảo theo, nhất định phải cẩn thận một chút."

Sau khi cắt đứt truyền tin, Nicolas nhấc chân đi đến gian phòng của tiểu hồ ly. Phòng cũng không có khóa lại, đẩy cửa ra, chỉ thấy tiểu hồ ly vẫn nằm ở trên giường như trước, cũng không biết đang ngủ hay đang tỉnh mà không nhúc nhích.

Điện hạ đại nhân thở dài. Có thể làm gì đây? Trong lòng mỗi người đều có một cái mức độ nhiệt kế mà chỉ có mình mới có thể đọc hiểu là ấm hay lạnh, hắn vì một người thiếu niên mà đau đầu nhức óc, ngoại trừ thoái nhượng ra không hề có biện pháp nào khác.

Thân thể nho nhỏ của tiểu hồ ly chỉ chiếm một vị trí nhỏ trên giường lớn, từ xa nhìn thấy rất chọc người thương tiếc, gối thì để xiêu xiêu vẹo vẹo, mềnh cũng bị đạp ra hơn một nửa, điện hạ đại nhân đi tới đắp kín cho cậu một lần nữa, trầm giọng nói: "Bảo Bảo, chúng ta đừng làm khó nhau nữa có được hay không?"

Không nhận được đáp lời, điện hạ đại nhân kéo cậu vào trong lồng ngực, lại nói: "Tối nay bên hoàng huynh có tiệc rượu, ta có thể sẽ về trễ một chút, buổi tối Bảo Bảo tự ăn cơm, không cần chờ ta. Nếu như Bảo Bảo ngoan ngoãn ăn cơm, ta sẽ cân nhắc việc đi học của ngươi một lần nữa, có được hay không?"

Tiểu hồ ly nghe vậy thì đôi mắt sáng một chút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn. Nicolas lại cảm thấy được miệng đầy chua xót, muốn nén xuống không được.

Hắn vẫn là bị ảnh hưởng bởi những lời nói của Antonio, lo lắng tiểu hồ ly sẽ xảy ra chuyện gì, quyết định tham gia tiệc rượu một mình. Đại sảnh xanh vàng rực rỡ, ăn uống linh đình, ở nơi này ai cũng phô bày ra bề ngoài đẹp nhất , trang phục hoa lệ nhất cùng lễ nghi ưu nhã nhất, nhưng ở trong mắt Nicolas, tất cả những thứ đó của bọn họ cũng không sánh được một khuôn mặt tươi cười của tiểu hồ ly.

Đêm nay có thể nói là tiệc rượu long trọng nhất mười mấy năm qua của hoàng gia, rất nhiều người tới, Nicolas chủ yếu là ở bên cạnh Đại hoàng tử giúp hắn chặn rượu cùng tiếp khách. Đợi đến hơn chín giờ mới rảnh rỗi, uống một hớp rượu trong tay, sau đó nhấc chân đi ra khỏi nơi chen chúc náo nhiệt kia, một lần nữa nhớ tới tiểu hồ ly của hắn.

Không biết tiểu hồ ly ăn cơm chưa, giờ này chắc thiếu niên đang tắm, sau đó để một mái tóc dài còn hơi ướt đi ra từ phòng tắm...

Nghĩ tới đó khắp toàn thân liền nóng lên,ngay cả đầu đều có chút choáng váng, theo bản năng đi về phía trước một bước, lại cảm thấy dưới chân hơi có chút nhũn ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.