Chương trước
Chương sau
Từ sau khi lên cấp Cấp SS, Nicolas đã không còn lĩnh hội qua tư vị chân nhuyễn, bởi vậy hắn hoài nghi đây không phải là ảo giác của mình. Hắn lắc lắc đầu, nhưng mà cảm giác chóng mặt vẫn không có biến mất, trái lại càng ngày càng sâu, nhiệt độ trên người từng chút lan tràn đến từng cái huyết quản, lúc này mới ý thức được có vấn đề.

"Điện hạ."

Lúc này nghe thấy một giọng nói truyền đến, cùng lúc đó có hai người ở hai bên trái phải đỡ lấy hắn, ngữ khí ôn hòa mà khiêm tốn, nhưng lại mang theo ý tứ không cho phép từ chối, hai người đều có tinh thần lực cấp S, âm thanh phát ra mang theo tính chất thôi miên: "... Ngài uống say, thuộc hạ dìu ngài đi nghỉ ngơi một lúc."

Nicolas đúng là uống nhiều rượu, nhưng hắn từ trước đến giờ cho dù uống nhiều hơn nữa cũng sẽ không say. Hắn đã triệt để rõ ràng tình huống , chẳng biết lúc nào mình lại bị hạ thuốc, tâm trí lại không có một chút bối rối mà đi theo hai người kia, trái lại muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai lá gan lớn như vậy.

Dù sao lấy đẳng cấp thể thuật của điện hạ đại nhân thì không cần biết tới chỗ nào cũng không có gì lo lắng, điều duy nhất hắn lo lắng chính là tiểu hồ ly nhưng lúc này cậu đang ở nhà. Huống hồ nơi này là hành cung hoàng gia, cho dù có ai muốn lấy mệnh của hắn, cũng sẽ không không sáng suốt mà đi khiêu chiến quyền uy của toàn bộ hoàng thất.

Thể thuật giả đều có một bộ công pháp vận chuyển khí tức của chính mình, Nicolas dùng khí tức thăm dò một chút, quả nhiên như hắn sở liệu thuốc này cũng không phải kịch độc trí mạng, chỉ là dược hiệu(*) có chút kỳ quái, thậm chí có một loại quỷ dị không nói lên lời.

(*) Dược hiệu : công hiệu của thuốc

Bất quá Nicolas có đủ thực lực cùng tự tin có thể áp chế toàn diện.

Hắn một bên nỗ lực bức lui dược tính, một bên cau mày suy nghĩ người bỏ thuốc rốt cuộc là ai, bất tri bất giác đã bị hai người kia 'dìu' đến trước cửa một gian phòng không biết tên. Trong nháy mắt hắn đẩy cửa đi vào thì ngây ngẩn cả người.

Bên trong có một thiếu niên mang tai thú đang mặc nửa kín nửa hở nằm úp sấp trên giường .

Quần áo lỏng lỏng lẻo lẻo chảy xuống một nửa, da dẻ phần lưng đều lộ ra ngoài một mảng lớn, đường cong từ hông đến mông làm cho người khác mơ màng. Không nói những cái khác, chỉ cần hai cái lỗ tai lông xù kia, cực kỳ giống tiểu hồ ly của hắn.

Dược tính vừa bị Nicolas đè xuống lập tức vì hai cái lỗ tai kia mà có xu thế trào dâng, cũng coi như biết rõ mình bị hạ thuốc gì, cùng với ai là người bỏ thuốc.

Hẳn là một loại thuốc thúc | tình, mà người hạ thuốc chính là người mà Antonio nhắc nhở hắn phải chú ý . Yves · Robert lần này không những dùng sắc | dụ, còn đeo một đôi tai thú, nâng lên khuôn mặt đẹp đẽ thoạt nhìn tình ý kéo dài : "Điện hạ..."

Đáng tiếc sau khi Nicolas nhìn rõ khuôn mặt của hắn liền chán ghét nhăn lông mày lại.

Điện hạ đại nhân thậm chí cảm thấy được đối phương vô cùng buồn nôn, cố tình lại không thể giết người trong lễ đính hôn của hoàng huynh , cả người đều không tốt. Ngẫm lại tiệc rượu bên kia đã tiến hành được một nửa, mà nhiệm vụ tiếp khách cùng chặn rượu của mình cũng đã hoàn thành thất thất bát bát, liền ra sức đè xuống cảm giác khô nóng cùng hư nhuyễn một lần nữa, sau đó không nói hai lời quay người rời đi.

Kỳ quái chính là Yves · Robert lại không có ngăn cản.

Phải biết đối phương có thể không biết sợ hãi như vậy một là xuất phát từ gia tộc sau lưng của hắn, thứ hai chính là đẳng cấp tinh thần lực của hắn. Tinh thần lực của Yves đã đến cấp S đỉnh phong, hầu như có thể xưng tụng người có tinh thần lực cao nhất trên toàn bộ đế quốc, cũng bởi vậy mà hắn cảm thấy mình cùng Nicolas là trời đất tạo nên, một lần lại một lần dây dưa với Nicolas. Trước mắt nếu như hắn dùng tinh thần lực để vây khốn Nicolas, tuy rằng Nicolas vẫn có thể rời đi như trước, nhưng không cách nào xác định mình còn sức để áp chế dược hiệu hay không.

Nhưng lúc này Nicolas cũng không rãnh để nghiền ngẫm về những điều đó, hắn đột nhiên rất cấp bách muốn gặp tiểu hồ ly của hắn, sau khi ra ngoài liền ngồi lên xe huyền phù, trực tiếp trở về phủ thân vương.

Đêm đã khuya, cả tòa vương phủ đều phi thường yên tĩnh, Nicolas bước vào đại sảnh, chỉ thấy lão quản gia đã làm hết phận sự mang theo bốn, năm người hầu chờ ở nơi đó, tiểu hồ ly chắc đã ngủ từ lâu, ánh đèn của phòng ngủ trên lầu rất mờ, ngay cả đèn ở phòng khách cũng chỉ mở vài cái.

"Tất cả đi xuống đi."

Nicolas tùy tiện phất phất tay cho đám người hầu lui ra, mở miệng mới phát hiện cổ họng của mình có bao nhiêu khàn. Theo bản năng nhấc lên một cái tay khác lau mặt, cảm thấy biểu tình của mình tựa hồ trở nên dữ tợn . May mà tiếng nói của hắn rất thấp, cũng chỉ nói vài chữ, lão quản gia cũng không nghe ra được gì, lập tức vâng lời dẫn bọn người hầu cung kính đi ra ngoài, không có một ai phát hiện Thân vương của bọn họ cùng với bình thường có cái gì bất đồng.

Yves · Robert chỉnh lý lại quần áo, từ một cái cửa ngầm bên trong gian phòng đi ra.

"Thiếu chủ, tam hoàng tử đã trở về vương phủ."

Dù sao tốn nhiều công phu như vậy mới hạ thuốc thành công, mấy tên thủ hạ hoặc nhiều hoặc ít đều cảm thấy khó hiểu với việc hắn dễ dàng để người chạy, thủ hạ của Yves tận trách báo cáo xong tin tức cho hắn, do dự chốc lát, liền mở miệng nói: " Thể thuật Cấp SS quả nhiên lợi hại, có thể áp chế toàn bộ dược tính..."

"Áp chế?" Yves lộ ra một nụ cười quỷ dị : "Thuốc này là không thể áp chế ."

Người thủ hạ kia không khỏi vì câu này mà hiếu kỳ ngẩng đầu lên, chỉ thấy thanh niên cười lạnh tiếp tục nói: "Bởi vì thuốc này không phải thuốc thúc | tình phổ thông, mà là một loại độc tố dành cho thể thuật giả vừa mới nghiên cứu phát minh ra, càng quan trọng là... Đẳng cấp thể thuật càng cao, ảnh hưởng của độc càng mạnh."

Yves nheo mắt lại, ngữ khí không nhanh không chậm, thậm chí lộ ra sung sướng : " Sau khi ăn vào nếu là nghe theo bản năng thuận theo tự nhiên, thì rất nhanh sẽ giải được độc tố cũng sẽ không có bất kỳ tác dụng phụ nào, nhưng càng áp chế, thì độc càng mạnh hơn, không chỉ đánh mất thần trí, thậm chí có khả năng phát động sức mạnh bạo | loạn."

Thanh niên bước vào xe huyền phù, sự sung sướng càng ngày càng nồng nặc : "Hắn(N) không phải coi tiểu hồ ly như bảo bối sao, còn vì hắn(TĐ) mà đem ngục giam đều lật một lần. --tự tay hủy diệt bảo bối mà mình cẩn thận che chở, loại đả kích này còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần so với người khác hủy diệt, ta cũng muốn nhìn một chút biểu tình của hắn sau khi tỉnh táo lại vào ngày mai, nhất định đặc biệt đáng giá kỷ niệm. Thể thuật giả Cấp SS đánh mất thần trí cùng sức mạnh bạo | loạn, ngẫm lại cũng rất khủng bố."

"Ta vốn là cho hắn cơ hội." Yves chậm rãi thu lại nụ cười, lạnh lùng nheo mắt lại, bên trong ánh mắt đều là ác độc cùng hận ý :"Là bản thân hắn lựa chọn rời đi, không thể trách ta."

Đông, đông, đông.

Nicolas tận lực bước từng bước lặng lẽ lên lầu, mạnh mẽ lắc đầu của mình.

Bởi vì trong nháy mắt vừa rồi, hắn lại muốn mượn cớ bị hạ thuốc mà cưỡng ép giữ lấy tiểu hồ ly, thậm chí còn nghĩ xong làm thế nào để đổ trách nhiệm lên dược vật, dùng các loại thủ đoạn gì , thậm chí khổ nhục kế để được tiểu hồ ly tha thứ.

Hắn là thật tâm đối với tiểu hồ ly, phần tình cảm chân thành này là thứ duy nhất trong cuộc đời hắn không có chút tì vết, hắn chắc chắn sẽ không dùng bất luận thủ đoạn gì phá hoại nó. Điện hạ đại nhân cảm thấy vô cùng xấu hổ và khiếp sợ vì bản thân sản sinh ý nghĩ trơ trẽn như vậy, nhưng lại không có cách nào chống cự sự cám dỗ của nó, trong khoảng thời gian ngắn lại bắt đầu choáng váng thậm chí nhức đầu.

Rõ ràng hắn đã bức lui toàn bộ dược hiệu, tại sao còn xuất hiện tình huống này? Chẳng lẽ là tác dụng của rượu, hay là tâm ma(*) của hắn?



(*) Tâm ma : kiểu như gốc khuất trong tâm hồn

Nicolas không khỏi nhíu chặc lông mày, đứng ở trước cửa phòng ngủ của tiểu hồ ly, do dự giữa có đẩy cửa vào hay không.

Đêm nay hắn rất không đúng, nhưng đối mặt với tiểu hồ ly đã lớn lên, tự chủ mà hắn từ trước đến giờ vẫn lấy làm kiêu ngạo đã sớm bị hắn vứt xa ngàn dặm, không còn kiễn nhẫn như dĩ vãng, càng không dám đi vào.

-- chỉ là trước khi trở về phòng lại đây lén lút nhìn cậu một cái cùng hôn khuôn mặt nhỏ một chút mà thôi, chắc không có vấn đề gì đi?

Điện hạ đại nhân cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp với dục vọng của chính mình, rốt cuộc không kiềm chế được ý nghĩ muốn nhìn tiểu hồ ly một cái. Sợ mùi rượu trên người ảnh hưởng đến bảo bối của hắn, liền đi đến buồng tắm, dùng nước lạnh tốc chiến tốc thắng trừ đi mùi rượu cùng với áp chế khô nóng trong người.

Sau đó tùy tiện đem nước lau khô, mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, ngay cả giày cũng không mang liền trực tiếp đi ra, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng ngủ của tiểu hồ ly ra.

Bàn chân đang nóng đạp trên sàn nhà lạnh, làm cho Nicolas không nhịn được phát ra một tiếng thở dài thoải mái, tâm cũng vì sắp nhìn thấy tiểu hồ ly mà vui vẻ. Lặng yên không một tiếng động nhanh chân đi đến bên giường, chỉ thấy bảo bối của hắn nằm sâu bên trong giường lớn, mái tóc dài đen nhánh như thác nước mà đổ xuống bên người, lộ ra khuôn mặt như bạch ngọc, dáng dấp ngoan ngoãn khi ngủ khiến người vừa đau vừa yêu.

Nicolas gần như si mê ngắm nhìn khuôn mặt của thiếu niên đang yên tĩnh ngủ, sau đó hôn lên hai má cùng khóe môi của cậu.

Giống như đối xử với một đóa mềm mại mới nở, mềm nhẹ cực kỳ.

Chỉ là một nụ hôn đơn giản, lại làm cho Nicolas cảm giác toàn thân dậy sóng, một luồng dục vọng cường liệt cấp tốc tăng lên, mãnh liệt đến mức khó có thể áp chế, vội vàng vận khí, muốn áp chế nó xuống.

Nhưng mà cỗ dục vọng này chẳng biết vì sao còn lợi hại hơn so với mới vừa bị hạ thuốc, làm cho hắn có một loại cảm giác áp chế không được. Tiếng thở dốc của nam nhân làm cho tiểu hồ ly tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Cặp mắt thiếu niên vì mới vừa tỉnh lại mà mang theo sương mù, làm cho trái tim của Nicolas vốn đang điên cuồng loạn động lại càng trở nên như nước sôi đổ vào dầu nóng, giọng nói khàn khàn dọa người: "Bảo Bảo..."

"... Ah?"

Tiểu hồ ly theo bản năng phát ra một tiếng nghi vấn nho nhỏ, giọng mũi mềm nhẹ làm cho huyết dịch của Nicolas đều muốn thiêu đốt, dùng một tia lý trí cuối cùng giãy dụa muốn cách xa thiếu niên một chút.

"Ngươi...", tiểu hồ ly coi như ngu ngốc đến mấy cũng phát hiện ra hắn không bình thường, nghiêng đầu nhìn hắn, do dự mở miệng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

"... Không có chuyện gì." Nicolas siết chặt tay, trên cánh tay gân xanh nổi lên, nỗ lực dời tầm mắt từ trên môi thiến niên ra, có chút gian nan nói từng chữ: "... Bảo Bảo, tối rồi , ngủ ngon."

-- hắn không biết mình đến cùng làm sao vậy, nhưng hắn biết mình nhất định phải đi, nếu không thì sẽ không còn kịp rồi.

Nicolas liên tục hít thở thật sâu mấy hơi thở, một bên liều mạng vận khí áp chế dược hiệu một bên cưỡng bách chính mình nhanh chóng rời đi, nhưng ngay khi thật vất vả mới đứng lên, ống tay áo lại bị một cái tay kéo lại.

"Thật là nóng!"

Thời điểm tiểu hồ ly kéo Nicolas không cẩn thận đụng phải làn da của nam nhân, không khỏi thấp giọng kêu thành tiếng, lập tức muốn đứng dậy đi mở đèn, đồng thời lo lắng mà nhíu lông mày lại : "Tại sao trên người ngươi lại nóng như vậy, có phải là bị bệnh hay không? Ta..."

Đáng tiếc câu này cuối cùng cũng không thể nói hết -- bởi vì Nicolas rốt cục không có cách nào tự kiềm chế mà hôn lên đôi môi đang mở ra đóng lại kia.

Tham lam mút vào liếm láp, cho đến khi nhuộm nó thành thủy nộn đỏ tươi, sau đó như cuồng phong cuốn vào khoang miệng, không buông tha bất kỳ chỗ nào mềm mại cùng trắng mịn, cuối cùng cường thế mà hấp thụ nước bọ t trong miệng cậu thậm chí không khí trong lồng ngực.

Càng hôn thì càng nghiện cùng mất khống chế, toàn thân Nicolas giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực, ngay cả tư duy cũng bắt đầu hỗn loạn. Tiểu hồ ly rốt cục cũng đoán được nguyên nhân làn da của hắn nóng như vậy, cố gắng hết sức tranh né hắn : "... A, chắc không phải ngươi là bị, bị người bỏ thuốc..."

Cuối cùng thiếu niên phải dùng tới thủ đoạn tu chân mới miễn cưỡng đẩy Nicolas ra được, sau đó nhảy xuống giường vội vội vàng vàng đi ra ngoài, "Ngươi chờ một chút, ta giúp ngươi gọi bác sĩ đến!"

Đại não của Nicolas đã hoàn toàn bị nóng tới choáng váng, không hề nghe rõ tiểu hồ ly đang nói cái gì, chỉ thấy bóng lưng của cậu đang vội vã rời xa. Loại cảm giác bị vứt bỏ kia làm cho một tia lý trí cuối cùng bên trong đầu của hắn cũng bị cắt đứt, thậm chí dâng lên một ngọn lửa giận vô danh, lập tức xông lên muốn kéo cậu trở về.

Cậu là thuộc về hắn, cho nên không cho phép rời đi, nơi nào cũng không cho đi...

Mắt của hắn đỏ lên, trong lòng cũng chỉ còn sót lại một cái ý nghĩ này, đem năng lực thể thuật phát huy đến to lớn nhất, dùng tốc độ khó mà tin nổi cản tiểu hồ ly lại, sau đó đem người ôm trở về giường, thô lỗ mà vững vàng đặt ở dưới thân.

Nicolas đã hoàn toàn bị dược tính khống chế.

Không chỉ đánh mất lý trí, ngay cả sức mạnh trong cơ thể cũng bởi vì tâm tình chập chờn quá mức cường liệt mà mơ hồ có xu thế bạo | loạn. Loại độc mà hắn bị trúng là loại độc chuyên nhằm vào thể thuật giả cao cấp, càng áp chế thì phản phệ càng lợi hại -- lúc trước hắn áp chế quá gắt gao, rốt cục bắt đầu dùng sức mạnh gấp trăm lần cắn trả lại.

Nicolas cứng rắn chen vào giữa hai chân thiếu niên, thiếu niên lập tức giãy dụa , trong lúc vô tình đè xuống cổ tay của nam nhân, nhất thời sững sờ.

-- Yêu Quân kỳ tương đương với tu sĩ Kim Đan kỳ, tu luyện đến Kim Đan kỳ liền nắm giữ năng lực dò xét cơ bản, cậu vừa dò xét được sức mạnh trong cơ thể của Nicolas đã bắt đầu bạo | loạn! !

Thể thuật giả có đẳng cấp cao có một khuyết điểm trí mạng mà không cách nào khống chế được chính là sức mạnh bạo | loạn, loại sức mạnh này một khi bạo phát, nếu như không đúng lúc khai thông thậm chí có thể dẫn đến cái chết. Giờ khắc này đã không có thời gian để do dự cùng suy nghĩ, cuối cùng Thẩm Đồng quyết định tạm thời dừng giãy dụa để bình tĩnh lại sử dụng kỹ năng phụ trợ 【 An hồn định phách 】.

Nicolas tham lam liếm hôn con mồi đột nhiên đình chỉ giãy dụa dưới thân, điên cuồng nhào nặn mỗi một tấc da thịt của thiếu niên, thậm chí dùng sức mạnh trực tiếp làm vỡ nát quần áo toàn thân của cậu, hận không thể đem cậu nuốt vào bụng.



【 An hồn định phách 】 thành công mở ra.

Kỹ năng có thể bình ổn hoặc tiêu trừ ba loại mặt trái của mục tiêu : sức mạnh bạo loạn, linh hồn mất khống chế, tinh thần hỗn loạn , nhưng chỉ có thể chọn lựa bình ổn hoặc tiêu trừ một trong ba loại mà thôi. Đối với Thẩm Đồng cần thiết nhất tự nhiên là tiêu trừ 'Linh hồn mất khống chế', làm cho đối phương khôi phục lý trí bình thường; nhưng đối với Nicolas mà nói cần nhất lại là bình ổn 'Sức mạnh bạo loạn' để giữ được tính mạng.

Thẩm Đồng khẽ cắn răng lựa chọn cái sau, lại hoàn toàn không ngờ tới sau khi Nicolas mất khống chế sẽ triệt để hóa thân thành một đầu thú hoang chỉ biết dùng phương thức nguyên thủy nhất để thể hiện sự chiếm hữu của mình.

Hôn môi cùng vuốt ve hoàn toàn không có cách nào thỏa mãn dục vọng của thú hoang, nam nhân thở hổn hển mà thăm dò vào phía sau của thiếu niên, ngón tay giữa dài nhất một chút một chút tiến vào bên trong.

Ngón tay qua lại thăm dò cùng mở rộng làm cho thiếu niên vốn đã tiêu hao một lượng lớn pháp lực xụi lơ xuống, đôi chân trắng nõn , thon dài run rẩy nỗ lực khép lại, lại bị đối phương dễ dàng đẩy ra. Sau một khắc, cự vật khổng lồ của nam nhân làm cho cậu sợ sệt và chống cự, trong lúc vẫn chưa mở rộng tốt giống như một lưỡi dao cực nóng xông vào thân thể của thiếu niên!

Đau đớn che ngợp bầu trời kéo tới trong nháy mắt, tiểu hồ ly trợn to mắt, há mồm phát ra tiếng kêu thảm thiết trong im lặng. Cảm giác tốt đẹp trước nay chưa từng có làm cho Nicolas vừa tiến vào liền lâm vào sự điên cuồng, hoàn toàn không biết mình đang làm gì, chỉ biết là muốn mạnh mẽ đỉnh tiến vào nơi sâu xa trong thân thể của đối phương, một lần lại một lần dùng sức đỉnh vào , tuyên bố chủ quyền của hắn.

Động tác quá dữ dội làm cho thiếu niên không có bất kỳ khả năng trốn tránh nào, chỉ có thể mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm. Nicolas trong lúc giật mình tựa hồ ngửi được mùi máu, nghe được tiếng cầu xin yếu ớt mà thống khổ, cảm thấy người dưới thân đã không còn sức lực giãy dụa, nhưng đại não vẫn bị sự điên cuồng chủ đạo, thậm chí gắt gao chế trụ cánh tay đang giãy dụa của thiếu niên.

Ngoại trừ thống khổ ra tiểu hồ ly không có nếm được bao nhiêu vui thích, loại việc này nếu chỉ là một bên cưỡng bách từ trình độ nào đó tới nói có thể được xưng là một hình phạt tàn khốc.

Sự tra tấn tàn khốc này giằng co rất lâu.

Y thức của Tiểu hồ ly chậm rãi bay xa, ánh mắt từ từ tan rã , bên trong chỉ còn hình chiếu của đối phương đang đắm chìm trong bên trong dục vọng hoàn toàn không có thần trí, biểu tình gần như là dữ tợn khủng bố.

Buổi tối rất nhanh trôi qua, buổi sáng đang lặng lẽ tới. Sau khi Nicolas phát tiết ra ngoài vì dược hiệu cơ bản đã giải trừ mà ngã vào trên người tiểu hồ ly đã ngất từ lâu, bất tri bất giác nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, Nicolas nghe được tiếng gõ cửa từ bên ngoài mà tỉnh lại, trì độn mở mắt ra, có chút mờ mịt nhìn dương quang xuyên thấu qua rèm cửa sổ, theo bản năng hồi tưởng lại mộng cảnh điên cuồng mà hỗn loạn tối hôm qua.

Nhưng mà một giây sau Nicolas liền ngừng hô hấp, cả người đột nhiên thức tỉnh. -- hậu tri hậu giác phát hiện bên trong phòng ngủ dày đặc hơi thở dâm mỹ cùng huyết tinh.

Càng nguy hiểm hơn chính là hắn có thể cảm giác được tiểu hồ ly đang ở bên người, nhưng hầu như không nghe thấy tiếng hít thở của thiếu niên. Trong lúc nhất thời tim đều dừng đập, nhanh chóng ngồi dậy kiểm tra tình hình của thiếu niên, sau đó kinh hãi đến mức toàn thân đều run rẩy dữ dội.

Chỉ thấy khắp toàn thân đối phương từ trên xuống dưới đều trải rộng dấu răng cùng vết máu vô cùng thê thảm, sắc mặt tái nhợt bởi vì mất máu.

Đúng như Yves nói , tự tay hủy hoại trân bảo của mình sẽ chịu đựng sự đả kích nặng gấp trăm lần so với người khác làm tổn thương, giờ khắc này hoàn toàn không có cách nào dùng lời nói để hình dung sự thống khổ của Nicolas, thậm chí hắn hi vọng chính mình không tồn tại, tình nguyện tin tưởng hết thảy trước mắt chỉ là một cơn ác mộng.

Kỳ thực vết thương trên người tiểu hồ ly cũng không sâu, cho dù là phía dưới bị xé rách cũng không quá nghiêm trọng, nhưng vết thương do thể thuật giả tạo thành không giống với vết thương bình thường, giống như tinh thần lực giả tấn công bằng tinh thần có thể tạo thành tinh thần thương tổn khó có thể chữa trị, thể thuật giả công kích vật lý thì sẽ sản sinh dấu vết cả đời khó có thể khép lại. Nicolas thậm chí không dám dùng tay đụng vào bảo bối của hắn, run giọng hét với quản gia đang ở ngoài cửa: "... Gọi bác sĩ đến, nhanh lên! !"

"E rằng phải dùng chất lỏng phục hồi."

Bác sĩ thậm chí không cần dùng máy móc đi đo lường trình độ mất máu cùng bị thương, chỉ liếc mắt nhìn vết cắn trên cổ tay của thiếu niên nhân tiện nói: "Loại vết thương này chỉ có dùng chất lỏng phục hồi mới có thể khép lại, đồng thời trừ khử dấu vết, phương thức trị liệu khác e rằng cũng không được."

Chất lỏng phục hồi là dược tề cao cấp mà đế quốc mới nghiên cứu ra không lâu, hiệu quả trị liệu rất tốt nhưng giá cả đắt đỏ, giá cả một bình có thể để người bình thường chi tiêu mười năm. -- nhưng quá trình cưỡng ép gây dựng tế bào cùng khép lại vết thương phi thường đau đ ớn.

Trước khi bác sĩ tới Nicolas đã lau đi vết máu trên người cậu, cũng thay một bộ quần áo sạch sẽ cho cậu . Nam nhân ôm tiểu hồ ly của hắn, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt tái nhợt của cậu, trầm mặc hồi lâu mới gian nan mở miệng: "... Ta biết rồi, ngươi đi chuẩn bị đi."

Giọng nói của hắn tuy nhẹ, nhưng ai cũng có thể nhận ra sự thống khổ và phẫn nộ hắn đang ẩn giấu giữa mỗi một chữ phát ra, tựa như một giây sau có thể hủy diệt tất cả.

Rất nhanh bác sĩ đã chuẩn bị xong , bên trong khoang chữa trị vừa đủ một người nằm trang bị đầy đủ chất lỏng phục hồi màu xanh lam. Nicolas nhẹ nhàng đặt tiểu hồ ly vào trong đó.

Chất lỏng màu xanh lam thoạt nhìn rất đẹp, dưới ánh sáng chiết xạ từ thủy tinh giống như màu sắc mộng ảo.

Nhưng trên thế gian đồ vật càng mỹ lệ thì thường càng nguy hiểm, sau một giây nằm vào trong chất lỏng lập tức có thể cảm giác được sự đau đớn từ vết thương toàn thân từ trên xuống dưới điên cuồng kéo tới, mặc dù thiếu niên đã rơi vào hôn mê nhưng toàn thân vẫn kịch liệt chấn động một chút, bị đau đớn khó có thể chịu đựng bức tỉnh lại mà mở hai mắt ra.

"A..."

Gian phòng lập tức vang lên tiếng gào đau đớn thê thảm, thậm chí thanh quảng mang theo khàn khàn xé rách. Nhưng bởi vì suy yếu mà âm lượng rất thấp, giống như là tiếng rên rỉ của ấu miêu gần chết.

Cảm giác vết thương như bị xé rách một lần nữa, sau đó một chút một chút gây dựng lại, cảm giác đau đớn ngập đầu trong nháy mắt lan tràn toàn thân, khuếch tán đến mỗi cái tế bào. Thiếu niên vô lực ngước cổ lên, xuyên thấu qua da thịt mỏng đến gần như trong suốt có thể nhìn thấy từng mạch máu, đôi môi không còn huyết sắc, thậm chí xanh lại.

Nicolas một tay gắt gao ngăn chặn hai tay đang giãy dụa để thoát khỏi chất lỏng phục hồi của tiểu hồ ly, một tay kia đặt ở trong miệng cậu phòng ngừa cậu tự hại mình. Gương mặt kiên nghị của nam nhân từ đầu tới đuôi đều không có một tia biểu tình, dù cho tay bị tiểu hồ ly mạnh mẽ cắn chặt đến máu thịt be bét, đều không nhíu mày dù chỉ một lần.

Bởi vì đây mới là biểu hiện khi hắn đau tới cực điểm, một chút đau nơi tay không bằng một phần vạn nổi đau trong lòng.

Rất nhanh tiểu hồ ly ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có, đôi mắt thất thần mở to, vì đau nhức mà dẫn đến nước mắt sinh lý không bị khống chế nhỏ xuống, lông mi dài cùng hai má đều bị ướt, chỉ còn dư lại âm thanh suy yếu khe khẽ cầu viện: "... Không muốn... Thả ra... Đau... Đau quá..."

Mỗi một tiếng lại giống như lưỡi dao sắc bén đâm trái tim của Nicolas thành từng mảnh vỡ, cho đến khi ý thức của tiểu hồ ly lần thứ hai tan rã, chậm rãi nhắm mắt lại.

Thời gian ngâm chất lỏng phục hồi nửa phút cuối cùng đã tới.

Nicolas lập tức cẩn thận từng li từng tí ôm tiểu hồ ly từ khoang chữa trị ra, một giọt nước mắt đồng thời lặng yên không một tiếng động tan vào cổ áo của tiểu hồ ly.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.