"Sao vậy?" Lâm Quận ngừng động tác trên tay, hơi ngờ vực ngước mắt nhìn cậu.
Phó Cửu Cửu căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh ban đầu.
Cậu đè thấp giọng nhẫn nhịn, song ngữ điệu lại rõ ràng, tràn đầy ám chỉ: "Đàn anh, chỗ này là nhà hàng."
"Cho nên anh mới đóng cửa với kéo rèm đó." Lâm Quận trầm ngâm nhìn xung quanh: "Còn chỗ nào chưa đóng à?"
Trong lòng Phó Cửu Cửu rối bời.
Cậu mím môi im lặng một lúc, sau đó lẳng lặng đứng dậy, đi nửa bước về phía cửa: "Đàn anh, em còn có chút việc..."
"Khoan đã." Lâm Quận ngắt lời cậu.
Anh dựa vào lưng ghế, hơi ngẩng đầu, chậm rãi đưa tay về phía cậu: "Lại đây."
Thân thể của Phó Cửu Cửu đông cứng.
Cậu mím môi, hai má hơi phồng lên do dùng sức quá nhiều, trông rất đáng yêu.
Đáng tiếc là cái cách cậu nhìn anh lại giống như đang nhìn một vị vua phóng đãng.
Lâm Quận hơi nheo mắt lại, một lúc sau, cuối cùng anh cũng nhận ra điều gì đó.
Vừa nãy lúc nhắc đến bao tải, đúng thật là anh có chút suy nghĩ bậy bạ.
Bây giờ xem ra, hình như không chỉ có mỗi anh suy nghĩ bậy bạ nhỉ?
Anh hơi đăm chiêu nhìn Phó Cửu Cửu, ánh mắt rõ ràng tối đi: "Nghĩ gì vậy, Phó Tiểu Cửu?"
Ánh mắt của Phó Cửu Cửu cố tình né tránh mảng da nhỏ lộ ra bên ngoài của anh, cậu đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Nhưng Lâm Quận không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-vo-cu-cua-ba-tong-thi-toi-noi-nhu-con/2514302/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.