Chương trước
Chương sau
"Đàn anh, chúng ta đã ly hôn rồi, anh còn nhớ chứ?" Phó Cửu Cửu nhắc nhở anh, ánh mắt và giọng điệu đều rất bình tĩnh.

Ngón tay của Lâm Quận hơi siết chặt, sau đó từ từ thả lỏng ra, cuối cùng anh cũng buông tay.

"Vô tâm quá, Phó Tiểu Cửu." Anh nói.

Phó Cửu Cửu không biện hộ, chỉ cụp mắt nhìn tay mình.

Một lát sau, cậu nghe thấy giọng nói của Lâm Quận, anh cũng đã trở nên rất bình tĩnh.

Anh nói: "Nhưng mà anh thì khác, kể cả khi đã ly hôn rồi thì anh vẫn sẵn sàng cho em thời gian để quen dần."

*

Đèn xanh sáng lên, Phó Cửu Cửu chậm rãi đạp chân ga, thần kinh căng thẳng trong lòng rốt cuộc cũng từ từ thả lỏng.

Trung thu vừa qua, gió đêm phương Bắc đã mang theo cái se se lạnh.

Gió lạnh lùa vào qua ô cửa kính xe đang hé mở, thổi bay vài lọn tóc lòa xòa trên trán cậu.

Cậu đưa tay chạm vào thuốc lá, khi hộp thuốc lá bằng giấy cứng lạnh lẽo chạm vào lòng bàn tay, cậu chợt nghĩ đến chuyện gì đó, chậm rãi thả lỏng ngón tay ra.

Đêm nay cậu đã biết rất nhiều chuyện.

Mẹ cậu qua đời và ba cậu tái hôn, cả hai đều xảy ra vào hai năm trước thời hạn.

Trong học kỳ đầu tiên của trung học, dưới ánh mắt chế giễu của mọi người, cậu đã triển khai kế hoạch điên cuồng theo đuổi Lâm Quận.

Mãi đến khi Lâm Quận kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, hai người mới chính thức đến với nhau, gần như khiến cho mọi người phải há hốc mồm.

Mà khi biết được "Phó Cửu Cửu" lập tức kết hôn với Lâm Quận ngay sau khi tốt nghiệp đại học vào hai năm trước, ngay cả cậu cũng hơi khiếp sợ.

Dường như cậu có một sự can đảm cô độc, không chút đắn đo mà trút hết nhiệt huyết của mình vào.

Đây là điều mà Phó Cửu Cửu có thể sẽ không bao giờ đạt được, rồi lại cảm thấy vô cùng hâm mộ nó.

Từ khi ba mẹ cậu ly hôn cho đến khi mẹ cậu qua đời, cậu đã trải qua rất nhiều khó khăn trong cuộc sống, nhưng cậu lại chưa từng dám sống một cuộc sống tốt đẹp.

Song, ở tuổi mười bảy năm ấy, nội dung cuộc cãi vã giữa ba và mẹ kế đã khiến cho giấc mộng của cậu vỡ tan trong một đêm, và cậu đã hoàn toàn nhìn thấu sự rẻ tiền và dễ thay đổi của tình cảm con người.

Có lẽ đây là lý do cậu thầm mến Lâm Quận gần chín năm nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc tiếp cận hay theo đuổi anh.



Cũng không phải bởi vì địa vị giữa hai người có sự chênh lệch quá lớn, mà là bởi vì sâu trong lòng cậu lại đề phòng thứ tình cảm như thế này.

Cậu có thể xúc động và tận hưởng, song cậu không thể hoàn toàn mở lòng, càng không thể không giữ nó lại.

Cậu không muốn làm pháo hoa, chỉ là sự nhất thời rực rỡ mãnh liệt.

Ví dụ như "Phó Cửu Cửu".

"Phó Cửu Cửu" trao đi cả trái tim mình, nhưng vẫn không thể thoát khỏi chuyện ly hôn.

*

Cậu rất quen thuộc với con đường này, bởi vì tạp chí NF ở ngay gần đó.

Trong khoảng hai năm trở lại đây, cậu đã lái xe về nhà trên con đường này không biết bao nhiêu lần, giống như khoảnh khắc này vậy.

Sự quen thuộc và khác biệt chồng chéo lên nhau tạo cho cậu một khoảng cách tâm lý rất lớn.

Bởi vì không có ký ức về thế giới này nên lúc nào cậu cũng phải căng thẳng khi kết thân với người khác, tinh thần luôn phải đề phòng.

Một đống chuyện linh tinh xảy ra với Kỳ Lạc hôm nay giống như một quả bom hẹn giờ, khiến cho cậu không khỏi lo lắng, rốt cuộc là còn bao nhiêu quả bom nữa giống như vậy?

Phó Cửu Cửu day day trán, tiện tay mở radio trên xe lên.

Người dẫn chương trình tài chính đang sôi nổi trò chuyện về những gia đình giàu có nhất thành phố A:

"Nhà họ Tần lập nghiệp bằng cách đầu tư vào trang phục và tài chính, nhưng do tai nạn của con trai cả Tần Mặc Dương và năng lực hữu hạn của con trai thứ Tần Mặc Tầm, kết quả hiện tại khó có thể quay lại, vậy nên quyền lực lớn nhất đang dần rơi vào tay đứa con ngoài giá thú bên ngoài, tam thiếu gia của nhà họ Tần - Tần Mặc Ngạn, dàn dựng một màn kịch lớn tranh giành quyền lực..."

Ngay sau đó, người dẫn chương trình chuyển chủ đề, đề cập đến nhà họ Lâm.

Sản nghiệp của nhà họ Lâm rất lớn, liên quan đến bất động sản, phụ kiện xa xỉ, hàng không, du lịch, khách sạn và nhiều dự án quy mô lớn của chính phủ, có thể nói là trăm hoa đua nở, cùng nhau thăng tiến, song bao nhiêu sản nghiệp đều tập trung vào tay Lâm Khải, người đứng đầu nhà họ Lâm.

Nhị thiếu gia Lâm Quận đã tốt nghiệp MBA nhưng anh không về để giúp đỡ gia đình như mọi người mong đợi; thay vào đó, anh lại tay không tạo dựng công việc kinh doanh của riêng mình, đó là trang web video nổi tiếng FY.

FY là trang web video trong nước đầu tiên, với ACG là hoạt động kinh doanh chính.

Khi mới thành lập, nó đã đi đầu trong việc phá vỡ mô hình kinh doanh truyền thống của các trang web video, thành lập công ty văn hóa điện ảnh và truyền hình cũng như trung tâm sản xuất hoạt hình của riêng mình.

Nắm chắc trong tay việc lập kế hoạch, sản xuất và phân phối các dự án điện ảnh cộng với truyền hình, chuyển hoàn toàn từ thế bị động sang thế chủ động.

Với một khái niệm văn hóa táo bạo, sáng tạo và khoan dung hơn, nó nhanh chóng trở thành một ngôi sao đang lên trong ngành.

Các công ty khác ban đầu đang ở giữa cuộc chiến khốc liệt đã nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.

"Sự phát triển của FY cho thấy Lâm Quận có tài kinh doanh xuất sắc, song anh lại không liên quan gì đến nhà họ Lâm. Tình huống này không thể không khiến cho người ta phải suy nghĩ." Người dẫn chương trình phân tích rất có cơ sở: "Như chúng ta đã biết, anh cả của Lâm Quận là Lâm Khải, người hiện đang nắm quyền điều hành nhà họ Lâm, lớn hơn Lâm Quận mười tuổi. Chuyện này không thể không khiến cho người ta hoài nghi rằng Lâm Khải đã nắm giữ quyền lực trong tay từ lâu, để cho Lâm Quận không có cơ hội lợi dụng..."

Phó Cửu Cửu vừa lái xe vừa nghe những lời dẫn dụ của người dẫn chương trình.

Người ta nói giới nhà giàu có nhiều thị phi, khoan nói đến nhà giàu, ngay cả một gia đình như cậu còn không tránh khỏi thị phi đây.

Cậu nhìn thời gian, tạm thời thay đổi quyết định, lái xe đến nhà ba mình.

Mối quan hệ giữa Phó Cửu Cửu và ba cậu không tính là thân thiết, thậm chí mối quan hệ với mẹ kế của cậu còn đạt đến điểm đóng băng.

Cậu đột ngột quay về thật ra là do một phút bốc đồng.

Chỉ là khi cậu gõ lên cánh cửa chống trộm một cách quen thuộc kia, người phụ nữ trung niên mở cửa không phải là mẹ kế của cậu.

Cánh cửa mở ra trong gang tấc, một luồng ánh sáng lọt ra ngoài, người phụ nữ ở bên kia khóa xích an toàn hỏi một cách lạnh lùng và đề phòng: "Cậu tìm ai?"

Phó Cửu Cửu nghi hoặc lùi về sau một bước, cậu nhìn số nhà một cái, sau đó mới hỏi: "Xin hỏi đây là nhà của Phó Viễn Thanh ạ?"

Một giọng nam từ trong phòng truyền đến: "Phó Viễn Thanh? Chủ nhà trước kia đó."



Người phụ nữ nhớ ra: "Sao bây giờ cậu còn đến đây tìm Phó Viễn Thanh? Căn nhà này đã bán được bốn năm rồi."

Phó Cửu Cửu sửng sốt một lúc, sau đó cậu nhẹ giọng nói: "Ngại quá."

Chắc là trông cậu có vẻ an toàn vô hại nên người phụ nữ chỉ cho cậu: "Lúc ông ấy bán nhà có nói rằng gia đình ông ấy sẽ chuyển đến Hân Gia Viên đấy."

Phó Cửu Cửu gật đầu, cậu cảm ơn người phụ nữ rồi xoay người rời đi.

Phó Cửu Cửu không lạ gì với cái tên "Hân Gia Viên".

Đó là một tiểu khu cao cấp do nhà họ Lâm phát triển, giá cao đến phát sợ, chắc chắn không phải là thứ mà một gia đình như nhà họ Phó có thể mua được.

Cậu nhớ đến lời nhắc nhở của Kỳ Lạc, trong lòng đại khái có chút suy đoán.

Hiển nhiên là mẹ kế của cậu vẫn giống như ở thế giới cũ, thường xuyên mở miệng đòi tiền cậu.

Thế nhưng khác với cậu, Phó Cửu Cửu ở bên này vô cùng hào phóng với bà.

Vậy nên căn nhà này cũng là một trong những sự hào phóng của cậu, hay là một trong những bút tích hào phóng của bọn họ đây?

Nói đúng ra thì lúc đó cậu với Lâm Quận còn chưa kết hôn nữa.

Nếu đúng như vậy thì cái cách mà Lâm Quận đối xử với cậu đã hơn cả một chữ "tốt" rồi.

*

Phó Cửu Cửu cầm bút ngồi trong phòng làm việc, yên lặng suy nghĩ đủ thứ.

Những đường kẻ dưới tay cậu theo thói quen phác thảo đường nét của Lâm Quận.

Một chiếc áo sơ mi đen vừa vặn và một chiếc cà vạt chấm bi cùng màu, người đàn ông với ngũ quan anh tuấn đang cúi đầu lau bộ đồ ăn trên tay, vẻ mặt lãnh đạm bình thản.

Phó Cửu Cửu vuốt nhẹ tờ giấy, sau đó dùng ngón cái phủ lên mặt mày của người trong tranh.

Hộp thuốc cậu quen hút đặt tùy tiện trên bàn, giọng nói trầm trầm của Lâm Quận vang lên bên tai cậu: "Đừng hút thuốc nữa, Phó Tiểu Cửu à, hút thuốc có gì tốt đâu?"

Giọng nói ấy vô thức lộ ra vẻ gợi cảm, nhẹ như cát, khiến cho trái tim của Phó Cửu Cửu chìm xuống, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Phó Cửu Cửu giơ ngón tay xoa xoa vành tai nóng bỏng, lông mày hơi nhíu lại.

Cậu cảm thấy hơi ngột ngạt nên cởi hai cái nút áo sơ mi, đoạn lấy đồ trong túi ra.

Ngón tay vô tình chạm phải một viên giấy, cậu ngờ vực cầm nó trong lòng bàn tay, phải mất một lúc mới nhớ ra đây là tờ giấy lau miệng cho Lâm Quận. Cảm giác mềm mại nóng bỏng của đôi môi kia phảng phất lại trở về đầu ngón tay, Phó Cửu Cửu nóng đến mức vội vàng buông ra, nhìn viên giấy nhỏ lăn từ trên bàn xuống đất, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

Xuất phát từ bản năng, cậu cảm nhận được nguy hiểm!

Cũng ngay lập tức hiểu được sự nhiệt tình của "Phó Cửu Cửu" kia giống như một con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Dù sao thì đó cũng là Lâm Quận mà.

Dù rằng như cậu đây, ngay cả cơ hội tiếp xúc gần gũi cũng ít ỏi xa vời, cậu vẫn có thể treo anh trong lòng đến gần chín năm, từ thời niên thiếu đến tuổi thanh niên.

Dù rằng như cậu đây, biết rằng mối quan hệ giữa cả hai xấu hổ bao nhiêu, rõ ràng là tình cảm kiêng kỵ như vậy, cũng không thể không bị anh hấp dẫn.

Huống chi là "Phó Cửu Cửu" đối diện với anh hằng ngày?

Phó Cửu Cửu vò nát bức tranh kia.

Một lát sau lại không nhịn được mà mở ra.

Chiếc áo sơ mi đen với kết cấu tuyệt vời ngay lập tức bị che phủ bởi những nếp nhăn, song đôi lông mày và đôi mắt nhăn lại không hề chật vật, ngược lại còn trở nên dịu dàng hơn.

Cậu không thể không nhắm mắt lại.



Chẳng phải mọi người hay nói rằng tiền bối không bằng chó sao?

Phó Cửu Cửu day day trán, ánh mắt cậu tập trung lại, vô cùng nghiêm túc đổi tên toàn bộ các ứng dụng xã hội của Lâm Quận thành "không bằng chó".

"Hừ." Cậu phồng má thở phào một hơi nhẹ nhõm.

*

Lâm Quận hắt xì hai cái.

Anh vừa mới kết thúc cuộc họp video, theo thói quen cao giọng gọi một tiếng: "Phó Tiểu Cửu?"

Người hầu tiến lên một bước, cẩn thận nói: "Thiếu gia, tiên sinh cậu ấy..."

Lâm Quận gọi xong thì mau chóng phản ứng lại, anh dừng một chút, đột nhiên nói với người hầu: "Đi mua giúp tôi một hộp thuốc lá."

Người hầu đi ra ngoài không bao lâu đã mang theo thuốc lá trở lại, chính là loại mà Phó Cửu Cửu hút.

Tuy rằng anh ra vẻ ghét bỏ trước mặt Phó Cửu Cửu nhưng bây giờ Phó Cửu Cửu không ở trước mặt anh, anh châm một điếu mà không có áp lực gì.

Đúng là anh đã hút một ngụm ở "Đạo Hòa" rồi, nhưng lúc ấy chỉ lo nổi giận chứ không quan tâm gì đến hương vị cả.

Bây giờ nghiêm túc hút nó, anh cảm thấy hương vị cũng không tồi.

Mùi thuốc lá khá êm dịu, sau khi vân vê sẽ có hương cam tươi mát dễ chịu, rất sảng khoái.

Hút xong một điếu, Lâm Quận đặt đầu mẩu thuốc lá lên hộp thuốc, chụp một bức ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.

Caption: Không làm sẽ không sai (*).

(*) Câu gốc là [无功无过], mô tả một người không dám bước ra khỏi vùng an toàn, chỉ muốn đảm bảo sự ổn định của mình trong một vị trí nào đó.

Còn cẩn thận chọn mục "Chỉ hiển thị cho 'Đánh bảng cửu chương của bạn'".

Hai phút sau, Lâm Quận nhấp vào vòng bạn bè, không có bình luận hay lượt thích nào.

Khoảng năm phút sau, Lâm Quận nhấp vào vòng bạn bè, vẫn không có bình luận hay lượt thích nào.

Để nhắc nhở đối phương, anh còn tự bình luận cho mình một câu: Dù bạn có dùng hãng điện thoại nào đi nữa, thật ra bạn vẫn có thể like cho tôi.

Mười phút sau, vòng bạn bè vẫn vắng tanh như cũ, rốt cuộc Lâm Quận cũng nhịn không được mà gọi điện cho Phó Cửu Cửu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.