Tô Tễ Tinh tỏ vẻ cậu không bao giờ suy nghĩ thiển cận như vậy!
“Sợ còn chưa đủ.” Tô Tễ Tinh thoải mái nhét bỏng ngô vào miệng, nhai nhồm nhoàm nói cũng không rõ, “Giờ mà có thêm một cốc coca mát lạnh thì mới hoàn hảo...”
Mới nói xong, trong tay liền bị nhét thêm thứ gì đó mát lạnh, cúi đầu nhìn, đúng là một cốc coca mát lạnh!
Tô Tễ Tinh: “...” Sơ ý quá, không ngờ Hạ Xán đã có chuẩn bị mà tới.
Tô Tễ Tinh bình tĩnh đặt coca vào chỗ để ở tay vịn, “Tôi chợt nhớ ra, dạ dày tôi không thoải mái không thể uống đồ lạnh.”
Hạ Xán nhìn màn hình không nói lời nào, nhưng lại nhét gì đó vào tay Tô Tễ Tinh, còn thuận tay cắm ống hút giúp cậu.
Tô Tễ Tinh cầm lên mũi ngửi ngửi, hình như là một cốc trà sữa còn ấm nóng.
... Hạ Xán mua bao nhiêu đồ ăn vặt tới vậy? Muốn gì cũng có?
Tô Tễ Tinh không tin, cậu buông túi bỏng ngô, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bỏng ngô ăn nhiều phát ngán, tôi thích bim bim khoai tây hơn.”
Ngay sau đó, Hạ Xán liền nhét vào lòng cậu một túi bim bim khoai tây... Tô Tễ Tinh há hốc mồm, cái này cũng có!
Hạ Xán nghiêng mặt liếc cậu, khóe miệng ngậm cười, vẻ mặt như đang nói ‘Xem cậu còn giở trò gì được’.
Tô Tễ Tinh nghi Hạ Xán đã vác cả cửa hàng tiện lợi vào đây, cậu chột dạ uống một ngụm trà sữa, làm bộ như nãy giờ mình không nói gì cả, cũng âm thầm cảnh báo chính mình, từ nay về sau ở trước mặt Hạ Xán phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, tên này quá giảo hoạt, lúc nào cũng đào hố chờ cậu rơi vào!
Cũng may Hạ Xán còn cố kỵ xung quanh đông người, sợ bị nghe trộm nên thu lại ý đồ trêu Tô Tễ Tinh, dồn sự chú ý tập trung xem phim.
Phim điện ảnh mới của Hạ Xán là phim hình sự, cốt truyện chặt chẽ, tình tiết cân não, làm Tô Tễ Tinh xem đến nhập tâm, hơn nữa vai diễn của Hạ Xán trong phim còn là vai ác, nên lúc cậu xem đặc biệt căng thẳng, xuyên suốt bộ phim đều lo lắng cho vận mệnh của vai ác, không muốn bỏ lỡ bất cứ tình tiết nào của nhân vật này.
Ăn nhiều bỏng ngô với khoai lang khiến Tô Tễ Tinh thấy khát nước, cậu vẫn dán chặt mắt vào màn hình, chỉ quơ tay lên chỗ tay vịn muốn cầm cốc trà sữa, ai ngờ lại đụng phải tay Hạ Xán, anh cầm được cốc trà sữa trước cậu, tự nhiên nhấc lên ngậm ống hút, uống hai ngụm.
Tô Tễ Tinh trợn mắt há hốc mồm, vội vàng giữ chặt cánh tay Hạ Xán giải cứu trà sữa của mình khỏi tay giặc, nhỏ giọng chất vấn: “Sao cậu lại uống trà sữa của tôi hả?”
Hạ Xán nhìn cậu khó hiểu, “Sao? Tôi mua mà không thể uống à?”
Tô Tễ Tinh: “...” Cái này là trọng điểm à?!
Trọng điểm là cốc trà sữa này cậu đã uống rồi! Ống hút đó cậu cũng ngậm rồi!
Thế này, thế này không phải giống như hai người họ... Hôn gián tiếp sao?
Nghĩ thế hai má Tô Tễ Tinh nóng bừng, cậu nhìn chằm chằm cốc trà sữa, cảm thấy không hạ được miệng.
“Rốt cuộc cậu có uống hay không?” Hạ Xán thấy Tô Tễ Tinh do dự, không chờ cậu trả lời đã với một tay đoạt cốc trà sữa từ tay cậu, bình tĩnh ngậm ống hút, “Không uống tôi uống.”
Tô Tễ Tinh: “…”
Tô Tễ Tinh biết Hạ Xán đang cố ý chơi trò mập mờ với mình, nhưng mà cậu xin phép nói thẳng, kiểu tán tỉnh này cũng quá gượng gạo rồi đó! Gà đến không thể gà hơn được nữa!
Tốt xấu gì cũng là người từng đóng nhiều phim thần tượng như vậy, chẳng lẽ không học được chiêu nào cao minh hơn sao? Thế này mà tán được người ta, tên của cậu sẽ lộn ngược!
Đương nhiên Tô Tễ Tinh cũng chỉ dám phỉ nhổ trong lòng vậy thôi, chứ nào dám cười nhạo biểu hiện vụng về của Hạ Xán ngay mặt anh, cậu nhân lúc Hạ Xán không chú ý, làm mặt quỷ với Hạ Xán trên màn hình, cậu bơ lác người thật ngồi bên cạnh, tiếp tục xem phim.
Bộ phim không quá dài, hơn một tiếng rưỡi là kết thúc, kết phim đương nhiên là bên chính nghĩa chiến thắng, người xấu bị đưa ra trước pháp luật, tuy biết rõ chỉ là phim, là giả thôi, nhưng nhìn đến hình ảnh Hạ Xán trúng đạn chết trong vũng máu, trong lòng Tô Tễ Tinh vẫn thấy khó chịu.
Cậu lặng lẽ quay sang nhìn Hạ Xán, chắc chắn người này vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh ngồi đây, trong mới yên ổn.
Hạ Xán chú ý đến ánh mắt của Tô Tễ Tinh, quay đầu nhìn cậu, cũng nhìn thấy một tia bất an trong mắt cậu trước khi cậu kịp quay đi, trong lòng vừa động liền biết cậu đang suy nghĩ gì.
Hạ Xán duỗi tay lên vai Tô Tễ Tinh, tay anh linh hoạt trượt qua sau đầu nắm cổ cậu, không cho cậu quay đầu đi, sau đó chầm chậm dán sát lại, nói bên tai cậu: “Nhìn cái gì? Tôi ở đây.”
Trong mắt người khác, tư thế của hai người như đang châu đầu ghé tai nói chuyện, cũng không khiến người xung quanh hoài nghi.
Phim đã đã tới hồi kết, ánh sáng trên màn hình biến ảo, chiếu lên khuôn mặt Hạ Xán làm ánh mắt anh dường như càng thêm thâm thúy, đôi mắt đen kia như vực sâu không đáy, hấp dẫn người khác đi thăm dò.
Nhân vật Hạ Xán diễn trong phim là một vai ác có hai nhân cách, một mặt bất thường, một mặt ôn hòa, anh diễn rất tốt, lúc bất thường thì như một kẻ điên loạn trí, lúc ôn hòa lại như một quý công tử, thoạt nhìn như hai người khác nhau.
Nhân vật anh diễn có hồn, khiến người xem đồng cảm với sự ra đi của nhân vật, vì nhân vật mà đau lòng, bi ai thay anh.
Nhưng lúc này, Hạ Xán ở trước mặt cậu, không còn là nhân vật trong phim, vừa không phải kẻ điên cũng chẳng phải quân tử, anh như yêu tinh muốn câu hồn đoạt phách người khác, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt nồng đậm tình ý không chút che giấu nhìn thẳng vào Tô Tễ Tinh, khiến trái tim cậu lỡ nhịp.
Tô Tễ Tinh ngơ ngác nghĩ thầm, một người như thế nào mới có nhiều kiểu mặt như vậy? À, anh là diễn viên, sinh ra là để diễn xuất.
Vậy gương mặt đang đối diện với cậu lúc này của Hạ Xán, có phải anh thật sự không?
“Tôi diễn thế nào, hửm?” Hạ Xán cười khẽ hỏi cậu, âm cuối kéo dài mang theo vài phần lười biếng.
Khi anh nói chuyện, Tô Tễ Tinh như có thể ngửi thấy hương trà sữa quẩn quanh trong hơi thở anh, là vị khoai ngọt ngào, giống hương vị trong miệng cậu.
“Khá tốt, cậu đừng dựa gần như vậy, nhột.” Tô Tễ Tinh khẽ giãy giụa, đẩy tay đang túm gáy cậu của Hạ Xán ra, lúc này mới cảm thấy dễ thở hơn.
Bộ phim đã tới đoạn chạy phụ đề cuối phim, đã gần nửa đêm, khán giả lục tục ra về, ai cũng muốn sớm về nhà ngủ, không ai nán lại rạp lâu.
Tô Tễ Tinh và Hạ Xán là người ra ngoài cuối cùng, đại sảnh rạp phim cơ hồ đã không còn ai.
Tô Tễ Tinh phát hiện Hạ Xán không mang theo trợ lý, cậu không yên tâm để anh về một mình, liền hỏi: “Cậu về đâu? Để tôi đưa về.”
Hạ Xán nói tên khách sạn, hai người cùng đi thang máy xuống bãi đỗ xe.
Lên xe bỗng Tô Tễ Tinh nhớ tới một chuyện, “Chương trình ở đài truyền hình của cậu có chuyện gì vậy?”
Hạ Xán dường như rất mệt mỏi, vừa lên xe đã tựa lưng ra ghế ngồi, kéo vành mũ che khuất mặt, giọng nói mệt mỏi: “Đổi giờ ghi hình.”
Tô Tễ Tinh khởi động xe, lại hỏi, “Vậy sao cậu tới xem phim? Cũng không nói trước một tiếng với tôi.”
Hạ Xán hơi giận, “Nói với cậu một tiếng, để cậu trốn tôi tiếp hả?”
Tô Tễ Tinh chột dạ ho khan, “... tôi đâu có.”
Hạ Xán hừ lạnh.
Tô Tễ Tinh sờ mũi, cậu trầm mặc nhìn Hạ Xán nằm xuống che mắt, bỗng gọi tên anh.
“Hạ Xán.”
“Hửm?”
“Cậu có phải, có phải đang... theo đuổi tôi không?”
Hạ Xán đẩy vành mũ lên, cũng không thèm mở mắt, lười biếng nói: “A, phát hiện ra à? Tôi còn tưởng cậu còn muốn tiếp tục làm đà điểu cơ đấy.”
Đều đã là người trưởng thành, biết rõ trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, Tô Tễ Tinh quyết định cứ nói thẳng ra.
“Hai ngày này thật ra tôi cũng cẩn thận nghĩ rồi, tôi sẽ suy xét lại quan hệ của chúng ta,” Tô Tễ Tinh mím môi, muốn nói lại thôi, “Nhưng cậu có biết không? Cách cậu theo đuổi người khác ấu trĩ thật đấy.”
Hạ Xán bỗng mở mắt, nằm yên nhìn nóc xe chớp chớp mắt, đen mặt hỏi: “Ấu trĩ chỗ nào?”
“Tôi nói cậu đừng giận nha.” Tô Tễ Tinh nói với vẻ thành khẩn, “Lúc ở rạp chiếu phim cậu đoạt trà sữa của tôi uống, là muốn chơi mập mờ với tôi hả? Chắc lúc ấy cậu nghĩ mình rất hay ho, nhưng theo tôi thấy thì quá ấu trĩ, như mấy trò trêu cợt của đám tiểu học muốn thu hút sự chú ý của mấy bạn học nữ ấy.”
“...” Hạ Xán như nghe được mấy tiếng phi dao ngay bên tai.
Tô Tễ Tinh thành thật lái xe, thẳng thắn nói ra cái nhìn của mình: “Tôi sẽ không rung động trước mấy hành động kiểu đó, tôi thích đàn ông thành thục một chút.”
‘Phập phập’ lại hai tiếng dao găm vào trong lòng.
Bị chê bai cách theo đuổi quá kém, Hạ Xán không giận ngược lại còn cười: “Tôi chưa đủ thành thục?”
Tô Tễ Tinh rối rắm, vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn anh, “Nhưng cách cậu theo đuổi người khác trẻ con quá, em họ đang học trung học của tôi cũng sẽ không dùng mấy cách này tán gái. Nhưng tôi có thể hiểu mà, cậu không có kinh nghiệm, không sao, từ từ học hỏi.”
Hạ Xán bỗng cảm thấy chán nản, tán người không thành, còn bị người an ủi ngược lại.
Rốt cuộc là anh quá thất bại, hay con thỏ ngốc này thần kinh quá thô?
“Nếu cậu thật sự muốn theo đuổi tôi, vậy cậu nên ngẫm lại điều gì mới có thể thật sự đả động đến tôi, biết không?” Tô Tễ Tinh dường như đã quên mất chính mình là người đang được theo đuổi, còn tích cực bày mưu hiến kế cho Hạ Xán, “Tình yêu của người trưởng thành, không cần làm mấy trò tán tỉnh ba xu ấy đâu, cứ làm những việc thực tế chút, nói không chừng tôi lại bị cậu làm cảm động.”
Hạ Xán tức đến không còn gì để nói, lại nằm xuống lần nữa, lấy mũ che hết mặt có vẻ không muốn tiếp tục nói chuyện với Tô Tễ Tinh nữa.
Ngày đó lúc anh nói hết những lời trong lòng đã sớm có chuẩn bị tâm lý sẽ chiến đấu trường kỳ, chỉ có điều anh không ngờ mạch não con thỏ ngốc này còn thẳng hơn cả trai thẳng.
Chê anh tán tỉnh ấu trĩ? Hạ Xán bị chọc giận đến bật cười, anh thật ra còn có rất nhiều thủ đoạn không ấu trĩ, chỉ sợ con thỏ ngốc này chịu không nổi!
Còn Tô Tễ Tinh thấy mình rất vô tội, cậu có ý tốt mới góp ý với Hạ Xán phải theo đuổi mình như thế nào, sao tên này còn không cảm kích chứ?
Hừ, lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ sói.
Xe dừng trước cửa khách sạn, đây là một khách sạn xây theo kiểu chung cư.
Mấy năm nay Hạ Xán kiếm được không ít tiền, lại chỉ mua một căn nhà dưới quê cho mẹ, suốt ngày nay đây mai đó thì không nói, nhưng nếu ở thành phố A thì hoặc ở khách sạn hoặc ở nhà Tô Tễ Tinh, cho nên anh vẫn chưa mua bất động sản ở thành phố A.
Bây giờ còn nghệ sĩ nào đang nổi tiếng mà không có vài bất động sản, Tô Tễ Tinh cũng từng khuyên anh lấy tiền mua nhà xem như đầu tư, nhưng Hạ Xán chưa từng nghe lọt lỗ tai.
Bởi vì nếu anh mà mua nhà rồi, còn lấy lý do gì ăn chùa ở chùa ở nhà Tô Tễ Tinh nữa?
Tô Tễ Tinh dừng xe, vỗ vỗ Hạ Xán gọi anh dậy, lại không nhịn được nhắc chuyện cũ, “Sắp tới có một tòa chung cư cao cấp sắp giao bán, cậu có muốn tìm hiểu chút không? Cứ ở khách sạn mãi cũng đâu được, làm gì có chỗ nào thoải mái hơn nhà mình.”
Lần này Hạ Xán lại đột nhiên đồng ý với đề nghị của cậu, anh vừa chỉnh mũ vừa gật đầu, “Cũng nên suy xét. Cậu xem giúp tôi đi, thấy ổn thì đặt mua, tiền tôi sẽ chuyển cho cậu.”
Tô Tễ Tinh thấy Hạ Xán đổi ý thì kinh ngạc, “Sao đột nhiên quyết định mua nhà? Trước đây khuyên thế nào cậu cũng đâu có nghe.”
Hạ Xán nhìn cậu, “Không phải vừa rồi cậu nói yêu đương kiểu trưởng thành phải thực tế sao? Thời buổi này mà không có nhà riêng thì tán người ta kiểu gì.” Anh tháo dây an toàn, nói bâng quơ, “Mua đi, tiện thể để cậu đứng tên bất động sản.”
Tô Tễ Tinh sửng sốt, “Hả?”
Hạ Xán xoay người, cúi người áp sát Tô Tễ Tinh, nhếch môi như cười như không nói: “Hả cái gì mà hả, cái chuyện để cậu đứng tên bất động sản của tôi, trong thế giới người lớn cũng được coi là lãng mạn chứ? Có thể khiến cậu rung động chưa?”
Lưng Tô Tễ Tinh bị dán sát vào cửa xe, cậu nuốt nước miếng, sao mới có một chốc mà công phu tán tỉnh của Hạ Xán đã từ tiểu học lên hẳn cấp tông sư thế này? Tên lửa cũng không nhanh cỡ này.
“Còn một chuyện cậu nói đúng, học sinh trung học cũng không thèm chơi mấy trò hôn gián tiếp ấu trĩ làm gì.” Hạ Xán trầm giọng, tầm mắt dừng trên môi Tô Tễ Tinh dần tối lại, không chút báo trước, anh bỗng cúi đầu hôn cậu một cái, rồi nhanh chóng tách ra.
Tô Tễ Tinh còn chưa kịp nhắm mắt, nếu không phải trên môi còn lưu lại cảm xúc tê dại, thì cậu còn hoài nghi vừa rồi là do mình bị hoa mắt.
Hạ Xán liếm môi vẻ chưa đã thèm, anh cười lười biếng lại quyến rũ, “Người trưởng thành nên trực tiếp hơn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]