Tô Tễ Tinh cảm thấy bây giờ dù cậu có ba cái mồm cũng không giải thích nổi chuyện này, cậu đá đá chân Hạ Xán ý bảo anh cởi trói trên cổ tay cậu đã, rồi nhặt đống quần áo rơi vãi trên đất mặc lại, chỉ hận sàn nhà không thủng một cái lỗ ngay lúc này cho cậu nhảy vào.
“Cô ơi, cô nghe bọn cháu giải thích đã, cháu... Bọn cháu...”
Hạ Xán ngắt lời Tô Tễ Tinh, bình tĩnh đứng dậy, đối diện với Hạ Tinh nói, “Mẹ, mẹ về từ lúc nào vậy? Sao về cũng không nói tiếng nào.”
Hạ Tinh đanh mặt, “Nghe ý của con, thì là tại mẹ về không đúng lúc hả?”
Tô Tễ Tinh dẫm chân Hạ Xán một cái, nhỏ giọng trách: “Nói chuyện với cô kiểu gì thế!”
Hạ Xán: “Con không có ý này.”
“Vậy ý con là gì? Mấy đứa, vừa mới, như thế, rồi như thế...” Hạ Tinh cũng khó mở miệng nói ra, khoa tay múa chân một lúc thì dậm chân nói, “Là làm gì hả?”
Hạ Xán cười, nói như không có việc gì, “Đều thấy hết cả rồi, mẹ cảm thấy là đang làm gì?”
Hạ Tinh nhướn mày, tay chống nạnh chỉ vào Hạ Xán, “Tên nhóc thúi tha này, đây là thái độ nói chuyện với mẹ của con đấy hả? Có tin mẹ đánh con không hả?”
Tô Tễ Tinh sợ hai mẹ con tranh cãi khiến sự việc không thể vãn hồi, vội đứng chắn trước Hạ Xán, vẻ mặt hối lỗi nói: “Cô ơi, cô đừng giận, đều tại bọn cháu không tốt.”
Hạ Xán ôm bả vai Tô Tễ Tinh, thản nhiên nói: “Em nhìn kiểu gì mà bảo mẹ anh giận? Mẹ anh là người phụ nữ thấu tình đạt lý trí thức đầy mình, sao có thể giận chúng ta được.”
Hạ Tinh căng mặt, Tô Tễ Tinh tưởng bà giận, nhưng nghe Hạ Xán nói rồi lại cẩn thận quan sát, thấy sắc mặt bà quả thật không giống như đang giận, mà càng giống đang vờ giận hơn.
Cậu nhẹ thở phào, vẫn còn may, cậu sợ nhất là khiến bà giận quá huyết áp không ổn định, rồi bệnh ra đấy thì cậu với Hạ Xán đúng là mang tội lớn.
Hạ Tinh xị mặt đi đến sô pha khoanh tay ngồi xuống, trông dáng vẻ giống hệt một bà mẹ chồng khó tính sắp giáo huấn con dâu của mình, bà trừng mắt hỏi Tô Tễ Tinh: “Cháu nói là do mấy đứa không tốt, vậy cháu nói thử xem, mấy đứa rốt cuộc không tốt ở chỗ nào?”
Tô Tễ Tinh không dám nói chuyện với Hạ Tinh như Hạ Xán, cậu cúi đầu thành khẩn nhận sai: “Chúng cháu không nên làm chuyện bậy bạ ở phòng khách.”
Hạ Tinh: “Có gì nữa?”
Tô Tễ Tinh ngẩng đầu liếc Hạ Xán một cái, thầm nghĩ cũng đâu phải một mình cháu làm, sao cô cứ nhằm vào mỗi mình cháu thế, nhưng cậu không dám lộ ra chút bất mãn nào, chỉ cung kính nói: “Hạ Xán không nên nói chuyện với cô như vậy.”
“Còn gì nữa?” Hạ Tinh vẫn chưa thỏa mãn với câu trả lời của cậu.
Tô Tễ Tinh thầm với tay ra sau chạm vào Hạ Xán, ý bảo đại ca anh nói vài câu đi, đó là mẹ anh mà, anh không dỗ ai biết dỗ?
Hạ Tinh thấy hành động lén lút của hai người, vỗ mạnh sô pha tức giận nói: “Sai lầm lớn nhất của hai đứa, là giấu mẹ chuyện lớn như vậy!”
Tô Tễ Tinh ngơ ngác trao đổi ánh mắt với Hạ Xán, mẹ anh không giận thật à? Sao em thấy không giống gì hết? Hay chúng ta quỳ xuống nhận lỗi với bà?
Hạ Tinh: “Có phải mấy đứa coi mẹ là loại người cổ hủ tư tưởng bảo thủ không hả?”
Tô Tễ Tinh yếu ớt nói: “Cô, chúng cháu không có.”
Hạ Tinh vẫn không buông tha: “Mấy đứa có phải thấy mẹ già rồi, nên có thể tùy tiện lừa gạt không hả?”
“Tuyệt đối không có!” Tô Tễ Tinh vội vàng xua tay, chỉ thiếu hướng lên trời phát thề.
Hạ Tinh vỗ ngực, vẻ mặt đau lòng hỏi: “Mấy đứa làm vậy thì có còn coi mẹ là người nhà không hả? Chuyện lớn như vậy lại giấu mẹ? Mấy đứa định khi nào thì nói cho mẹ biết? Nếu không phải hôm nay bị mẹ phát hiện, thì có phải mấy đứa định giấu mẹ cả đời không hả? Uổng phí mẹ vẫn luôn thương yêu hai đứa, mẹ thật thất vọng!”
Tô Tễ Tinh thấy Hạ Tinh kích động thì sợ đến trắng cả mặt, cậu sợ bà khóc, trong lòng lại nghĩ, bà nói thế có phải không đồng ý cho hai người bọn họ ở bên nhau hay không?
Thế nếu Hạ Tinh không đồng ý, cậu với Hạ Xán nên làm gì? Chẳng lẽ cứ thế chia tay?
Cậu nhìn Hạ Xán, anh vẫn giữ bộ dáng như chuyện không liên quan đến mình, cứ như người được nhắc tới không phải lại anh, nếu không phải đang đứng trước mặt Hạ Tinh, Tô Tễ Tinh thật sự muốn đấm anh mấy cái.
Đồ xấu xa!
Ngay lúc tinh thần Tô Tễ Tinh đang loạn cào cào, Hạ Xán cuối cùng cũng mở miệng: “Mẹ, được rồi đó, diễn nữa thành lố đấy.”
Tô Tễ Tinh hoang mang, diễn?
Chỉ thấy khuôn mặt vốn đang căng thẳng của Hạ Tinh bỗng ‘Xì’ một cái bật cười, chớp mắt vẻ mặt bà đã không còn chút giận dữ nào.
“Cô,” Tô Tễ Tinh thở phào, vuốt vuốt trái tim vẫn đang đập dồn dập trong lồng ngực, “Thì ra cô diễn à?”
Hạ Tinh cười ha ha, vẻ mặt đắc ý: “Thế nào? Cô diễn được chứ? Nói cho mấy đứa biết, hồi còn trẻ kỹ năng diễn xuất của cô cũng thuộc hàng thực lực đó!”
Hạ Xán rất nể tình mà vỗ tay hai cái coi như ủng hộ mẹ mình, “Mẹ diễn hay quá, mẹ chồng khó tính bắt nạt con dâu mới, muốn bao nhiêu ngang ngược là có bấy nhiêu, phải nói là vô cùng nhuần nhuyễn.”
Hạ Tinh đứng lên đánh tay con trai một cái, trừng anh, “Tên nhóc thúi tha này, nói ai mẹ chồng khó tính, mẹ thấy con là có vợ quên mẹ rồi thì có!” Bà quay đầu, vẻ mặt lập tức chuyển thành tươi cười hòa ái, bà quan tâm hỏi Tô Tễ Tinh, “Tiểu Tô, vừa rồi cô không làm cháu sợ chứ? Cô chỉ đùa cháu thôi.”
Tô Tễ Tinh lau mồ hôi lạnh trên trán, cũng giả vờ bị dọa, nói: “Cô ơi, nói thật, vừa rồi cháu bị cô dọa thật đấy, cô xem trông cô có chỗ nào giống đang diễn đâu. Kỹ năng quá đỉnh, tuyệt vời! Cô có nghĩ đến chuyện quay lại làng giải trí không? Cháu cảm thấy nếu cô quay lại, nói không chừng còn lấy được giải Oscar về đó.”
“Xem cái miệng ngọt của cháu kìa!” Hạ Tinh bị Tô Tễ Tinh chọc, cười không khép được miệng, mãi một lúc mới ngừng lại được, bà thở dài nói, “Được rồi, cô biết cháu nói vậy là muốn làm cho cô vui, sợ cô tức giận phải không? Yên tâm, cô không giận chuyện hai đứa ở bên nhau, cô chỉ giận hai đứa không sớm nói cho cô biết, sao lại giấu cô? Việc này vốn nên vui mừng mới phải, sao không cho cô biết?”
“Không phải cố ý giấu mẹ, là do bọn con vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.” Hạ Xán nói.
Tô Tễ Tinh cũng hùa theo: “Đúng vậy, bọn cháu ở bên nhau cũng chưa lâu, đang định đợi thêm một thời gian nữa ổn định rồi mới nói cho cô biết.”
Hạ Tinh vui vẻ gật đầu, “Cô đâu phải người cổ hủ, trước kia cô cũng thấy nhiều đôi đồng tính rồi, cũng đâu có gì, yêu một người không có gì sai hết.” Bà nhìn Tô Tễ Tinh từ ái, “Trong lòng của cô sớm đã coi cháu như con trai của mình, vốn cô còn lo chuyện chung thân đại sự của hai đứa phải giải quyết làm sao, giờ một lúc giải quyết được cả hai, cô mừng còn không kịp đây! Chỉ cần hai đứa yêu nhau thật lòng, không cần để ý ánh mắt của người khác làm gì, kể cả cô, biết chưa? Đương nhiên, cô chúc phúc hai đứa chắc rồi.”
“Cảm ơn mẹ.” Hạ Xán đứng bên cạnh mỉm cười nhìn mẹ mình cùng người yêu, anh nịnh nọt bà, “Con biết mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời mà.”
Hạ Tinh không dính chiêu của con trai, bà lườm Hạ Xán nói, “Giờ mới biết hả? Con nói thật cho mẹ biết, con lừa a Tinh vào tay hồi nào thế hả? Giấu mẹ mà cũng giấu kín như vậy, từ lúc con về nhà ăn Tết mới qua bao lâu, mẹ lại chẳng phát hiện ra hai đứa có gian tình gì cả!”
“Lúc ăn Tết không có giấu mẹ, bọn con sau đó mới xác định ở bên nhau.” Hạ Xán bất đắc dĩ, “Sao mẹ lại khẳng định là con lừa cậu ấy, mà không phải cậu ấy lừa con?”
“Bởi vì cô có đôi mắt sáng hơn tuyết, anh vừa nhìn đã không phải người tốt rồi!” Tô Tễ Tinh đứng bên cạnh Hạ Tinh, có mẹ vợ chống lưng, tự tin mười phần.
Hạ Xán nhìn bộ dáng cáo mượn oai hùm của Tô Tễ Tinh mà buồn cười, “Được, là anh có mưu đồ xấu, là anh trăm phương ngàn kế lừa em vào tròng, được chưa?”
Tô Tễ Tinh gật đầu, “Anh biết thì tốt!”
Hạ Tinh vỗ vỗ bả vai con trai, lời nói thấm thía: “Con trai à, nếu đã lừa được người, thì phải đối xử với người ta thật tốt, nhất định không được buông tay, thịt dâng đến tận miệng rồi không lý nào để nó chạy thoát, biết chưa?”
Tô Tễ Tinh ngạc nhiên há hốc mồm, dở khóc dở cười: “... Cô ơi, có ai lại dạy con trai như cô không?”
Hạ Tinh đáp trả đúng lý hợp tình: “Không dạy nó thế, sao nó có thể tìm được một người con dâu tốt như cháu cho cô chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]