Cùng ngày diễn ra hoạt động hỗ trợ.
Cố Đường lấy ra cái cặp siêu to, cho mấy đồ ăn vặt, đồ chơi, còn có quần áo và giày nhỏ ngày trước của cậu vào trong đó.
Tô Mai thích mua đồ, làm đẹp cho mấy đứa nhỏ nhưng cháu trai ruột lại không phối hợp nên bà toàn mua cho Cố Đường. Bé con vừa ngoan vừa đáng yêu mà mua cái gì cũng mặc, mặc cái gì cũng dễ thương.
Tô Mai mua rất nhiều, quên mất rằng trẻ con tuổi này lớn rất nhanh, dẫn tới không ít đồ Cố Đường chưa mặc qua lần nào đã không mặc vừa nữa. Cậu muốn mang hết đi cho các bạn nhỏ ở cô nhi viện!
Cố tiểu thiếu gia tập luyện xong, trở về liền thấy Cố Đường chổng mông lên trời cất đồ vào trong cặp. Cái cặp lớn đến mức nhét vừa bé sữa nhỏ luôn.
"......."
Cố Khải Niên muốn nói lại thôi, nhìn một lúc mới chần chờ hỏi: "Cậu đeo nổi à?"
"Được chứ!"
Cố Đường cực kỳ tự tin, đã có dự liệu trước. Không phải mới kiếm được không ít giá trị sinh mệnh từ Cố tiểu thiếu gia sao, đủ dùng rồi!
Nhớ đến Cố tiểu thiếu gia trong nguyên tác ở cô nhi viện chịu khổ, cậu liền không nhịn được đau lòng cho những đứa trẻ không cha không mẹ đó, hận không thể đem hết những thứ tốt cho bọn nhỏ.
Nhưng sự thật chứng minh, con người không thể quá đề cao chính mình.
Cố Đường: "Ây, nặng thế..."
Cậu giống như con ốc sên cõng trên mình cái vỏ thật nặng, từng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-phao-hoi-toi-con-co-the-co-y-xau-gi-chu/3483586/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.