Ánh mặt trời tươi sáng, đúng là ngày đẹp trời để đi nhà trẻ!
Cố Đường và Cố Khải Niên được đặt trên ghế an toàn cho trẻ em, ngồi song song ở ghế sau.
"Bác quản gia hôm nay đổi nơ mới!"
Cố Đường trước nay thị lực nhạy bén, liếc mắt một cái đã nhận ra quản gia khác với mọi khi.
Không chỉ đổi nơ mới, tóc tai cũng chỉn chu hơn ngày thường, chải hết ra đằng sau, âu phục trên người cũng phẳng đến không tìm thấy một nếp nhăn nào.
"Hôm nay là ngày đầu tiên bé ngoan và tiểu thiếu gia đi nhà trẻ, là một ngày quan trọng!"
Trong giọng nói của quản gia cũng lộ ra vẻ hưng phấn, hưng phấn đến mức còn giống trẻ con hơn hai đứa nhỏ.
So với sự hưng phấn của quản gia, Cố tiểu thiếu gia bình tĩnh hơn nhiều.
Cố Khải Niên an tĩnh nhìn ra ngoài, chỉ để lại cho Cố Đường một cái ót tròn tròn, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
"Niên Niên không phải lo đâu!"
Cố Đường rất hiểu ý mà vỗ vỗ bàn tay đặt trên đùi của Cố tiểu thiếu gia, vòng ngọc trên cổ tay hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, "cạch" Một tiếng giòn tan.
Cậu vỗ ngực thề son sắt: "Nhà trẻ không đáng sợ đâu, còn có tui ở đây, tui sẽ bảo vệ cậu."
Cố Khải Niên: "....."
Bé sữa nhỏ ba tuổi, khuôn mặt vẫn trắng trắng tròn tròn, người mềm như bông, tùy thời có thể bị người ta xoa tròn xoa méo thế mà còn đòi bảo vệ hắn?
Sống hai đời, thật ra đây là lần đầu tiên nghe có người muốn bảo vệ mình.
Cố tiểu thiếu gia cảm thấy rất mới mẻ, trong lòng có chút ấm áp, lời phản bác ra đến cửa miệng rồi lại nuốt ngược vào trong. Thôi, để cho bé con tự cao chút đi vậy.
Xe bảo mẫu băng băng trên đường.
Cố Đường ngồi một lúc liền bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Ngày thường cậu có thói quen ngủ nướng, chờ cảm xúc hưng phấn qua đi, hai mí mắt liền bắt đầu đánh nhau, rũ đầu khi có khi không nghịch bạch ngọc hồ lô của mình, trong miệng thì thầm: "Hình như nhà trẻ này cũng không cần đi cho lắm..."
Quản gia thông qua kính chiếu hậu chú ý thấy đầu nhỏ của Cố Đường gục lên gục xuống, trấn an nói: "Bé ngoan con có thể ngủ một lát, xuống núi là đến rồi."
Nhà chính Cố gia tọa lạc tại một lâm viên có tính bảo mật rất cao ở ngoại ô, còn nhà trẻ trực thuộc Cố thị mà Cố Đường và Cố Khải Niên đi lại ở trung tâm thành phố, đi xe mất hơn nửa giờ, ngủ một chút vẫn được.
Cố Đường làm một giấc mộng ngắn. Đến khi mở mắt ra thì cũng tới cửa nhà trẻ rồi.
Quản gia không yên tâm mà đeo đồng hồ thông minh lên cho hai đứa nhỏ, dặn dò nói: "Có việc gì thì cứ gọi cho bác, buổi chiều tan học bác sẽ đến đón tiểu thiếu gia và bé ngoan."
Cố Đường còn chưa tỉnh ngủ, lười biếng gật gật đầu.
Cố Khải Niên “Ưm” một tiếng, kéo cậu đi vào nhà trẻ.
Quản gia lén chụp hình hai đứa nhỏ đi vào cửa nhà trẻ, gửi cho Cố Quyền và Thẩm Ninh Thanh đang ở phim trường ----
Hình ảnh hai đứa nhỏ vai đeo cặp sách, đôi chân ngắn nhỏ, tay trong tay đồng loạt sánh vai đi vào cánh cổng hoa tươi hình vòm của nhà trẻ.
Thẩm Ninh Thanh cảm động lau nước mắt: "Bọn nhỏ trưởng thành..."
Ngay lúc đó liền nhận đươc tin nhắn Cố gia chủ gửi tới.
Chồng: [Lúc chúng ta kết hôn cũng đi qua cửa hoa tươi hình vòm!]
"Nghĩ gì cái gì đó?!"
Thẩm Ninh Thanh nhíu mày một cái, kéo chồng liên tưởng quá độ vào danh sách đen, sau đó tiếp tục nhìn di động, thưởngthức bóng dáng đáng yêu của bọn nhỏ.
-
Cố Đường và Cố Khải Niên được phân vào lớp hoa hướng dương số 1.
Vì để con trai có thể trải nghiệm đầy đủ sinh hoạt tập thể, Cố Quyền tận lực điệu thấp, cũng không báo cho hiệu trưởng con trai mình muốn đến nhưng khi hai đứa nhỏ tay trong tay đi vào lớp, giáo viên vẫn nhìn nhiều hơn chút. Chủ yếu là bởi vì hai đứa nhỏ lớn lên quá xuất chúng. Một bé mềm mại đáng yêu, một bé tinh xảo xinh đẹp cùng đi vào, muốn không chú ý cũng khó.
Mấy đứa nhỏ xung quanh, có những đứa khóc vì không thấy ba mẹ mình, vài đứa khác chạy tới chạy lui, so ra thì hai bạn nhỏ này ngoan ngoãn hơn hẳn, thậm chí còn biết tự tìm ghế ngồi.
Trong phòng học đủ loại ghế dựa, bên trên vẽ các loại hoa khác nhau.
Bởi vì ở lớp hoa hướng dương nên Cố Đường cũng chọn hai cái ghế vẽ hoa hướng dương, một cái cho mình, một cái cho Cố tiểu thiếu gia.
Cố Đường thấy Cố tiểu thiếu gia vẻ mặt không vui, sột soạt lấy ra một viên kẹo sữa, đưa qua, "Muốn ăn không?"
Cố Khải Niên vốn dĩ không thích đường lắm nhưng bởi vì quá nhàm chán, lại là do Cố Đường đưa qua, hắn theo thói quen duỗi tay nhận lấy.
Đầu ngón tay chuẩn bị chạm vào kẹo thì đối phương bỗng nhiên thu tay lại.
Cố Đường: "Đợi xíu nha..."
Cậu làm như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, bóc gói giấy kẹo ra, há miệng cắn mất nửa viên kẹo.
Lúc này mới ngẩng mặt lên, vô tâm vô phế cười một cái: "Tui cũng muốn ăn!"
Viên kẹo vốn không lớn giờ chỉ còn nửa viên, bên trên còn có dấu răng nho nhỏ.
Cố Khải Niên: "....."
Kẹo này không ăn có được không vậy.
Nhưng Cố Đường cực kỳ nhiệt tình, lại vô cùng cố chấp. Thấy Cố tiểu thiếu gia không đưa tay ra, cậu dứt khoát đưa tới bên miệng hắn, rất có ý tứ "anh em tốt chính là cùng nhau chia sẻ".
Cố Khải Niên nhìn chằm chằm dấu răng nhỏ một lúc, vất vả khắc chế bệnh sạch sẽ trong lòng, chậm rãi hé môi. Còn chưa kịp ăn, bé con lại thu tay về.
Cố Đường vỗ vỗ đầu: " Ayyda, xíu thì quên, Niên Niên thích sạch sẽ, vẫn là thôi đi..."
"......"
Cố Khải Niên khóe miệng trừu xuống.
[Ký chủ lợi hại! Nhiệm vụ 'tra tấn nam chính x100', tiến độ hoàn thành: 1%, khen thưởng: +1 giá trị sinh mệnh.]
Nghe thấy hệ thống thông báo, Cố Đường sửng sốt. Cậu hoàn toàn không có ý muốn khi dễ Cố Khải Niên mà. Chẳng lẽ Cố tiểu thiếu gia tức giận hả?
Vừa quay qua thì thấy đối phương mặt mày u ám, môi mỏng mím chặt, cả người âm u....
Cố Đường chần chờ đưa nửa viên kẹo ra: "Cậu... Muốn ăn hả?"
Đối phương không nói gì, cúi đầu ăn hết nửa viên kẹo. Cố tiểu thiếu gia đẩy kẹo sang một bên hàm, nhai nhai.
Cố Đường thấy hắn hình như rất thích ăn, dâng viên kẹo hoàn chỉnh trong túi như dâng vật quý: "Cậu thích hả? Tui vẫn còn một viên nè!"
Không biết vì sao, động tác nhai kẹo của Cố tiểu thiếu gia dừng lại, sắc mặt càng thêm thâm trầm.
Cố Đường: "???"
[U hú! Nhiệm vụ 'tra tấn nam chính x100' hoàn thành, tiến độ: 2%! Ký chủ thật cơ trí, có kẹo cũng không cho nam chính, cố ý để hắn ăn viên kẹo dở, tức chết hắn!]
Cố Đường cực kỳ vô tội gãi gãi đầu: "Không có mà, vừa nãy hắn chưa cho tao cơ hội nói hết nữa..."
Vốn cậu định ăn luôn nửa viên kẹo kia rồi lấy viên mới cho Cố Khải Niên nhưng đối phương một hai phải ăn viên dở của cậu, cậu có thể làm gì bây giờ?
Vì sao lại tức giận vậy?
Ayyda, Cố tiểu thiếu gia thật khó hầu hạ....
Cố Khải Niên lười so đo cùng bé con không hiểu chuyện, hung hăng nhai kẹo, cuối cùng không nói tiếng nào nuốt nửa viên kẹo kia vào bụng.
Lúc này, hai đứa trẻ một nam một nữ lại đây. Khuôn mặt cả hai giống nhau đến chín, mười phần.
Bé trai kéo bé gái ngồi xuống bên cạnh Cố Đường, bé gái hai mắt không chớp, nhìn chằm chằm kẹo trong tay Cố Đường. Khát vọng trong ánh mắt cực kỳ rõ ràng.
Cố Đường nhìn cái đã hiểu, có lòng đưa kẹo qua: "Cậu cũng muốn ăn hả?"
"Ừm ừm ừm!"
Bé gái liên tục gật đầu. Nhận lấy kẹo xong còn rất lễ phép cảm ơn Cố Đường.
Tự giới thiệu với nhau rồi Cố Đường mới biết họ là anh em sinh đôi, bé trai gọi là Tưởng Nghị Văn, bé gái tên là Tưởng Y Y.
Tưởng Y Y quý trọng sờ sờ cái kẹo, lột giấy gói ra định cho vào miệng, bỗng nhiên, một bàn tay duỗi ra cướp mất.
"Quỷ nghèo không có kẹo ăn hahaha!"
Một bé trai to béo cướp kẹo của Tưởng Y Y chạy đi, luôn miệng mắng "quỷ nghèo, quỷ nghèo".
Cố Đường bình thường tính tình rất tốt nhưng lúc này lửa giận bừng bừng. Cậu đứng lên ngăn tên mập lại, cả giận nói: " Trả kẹo lại cho cậu ấy!"
Tên mập mặt mãy dữ tỡn, đánh giá Cố Đường từ trên xuống dưới vài lần: "Tao vừa nhìn thấy siêu xe quý hiếm đưa hai người lại đây, chúng ta mới là người cùng tầng lớp, mẹ tao nói, cha của bọn họ là công nhân, nếu không làm ở Cố thị thì căn bản không vào nổi nhà trẻ này."
Nhà này dạy con như nào vậy? Mới học mầm non đã biết đua đòi?
Cố Đường trợn trắng mắt: "Ai muốn chơi cùng cậu."
Tên mập hừ một tiếng, khuôn mặt dữ tợn run lên: "Dù sao tao cũng không chơi cùng quỷ nghèo, sẽ nghèo theo!"
Nói xong liền chạy đi.
"Có bệnh hả, ai hiếm lạ gì chứ".
Cố Đường xoay đầu, móc kẹo trong túi ra như ảo thuật, đưa cho Tưởng Y Y: "Đừng để ý đến nó, tớ vẫn còn."
Hệ thống tỏ vẻ cạn lời.
[Ký chủ, rốt cuộc cậu mang theo bao nhiêu kẹo thế...]
Tưởng Y Y tính cách rất tốt, ăn kẹo rồi liền quên đi sự khi dễ vừa rồi, nhắm mắt hưởng thụ.
Tưởng Nghị Văn tương đối mẫn cảm hơn em gái, vội vàng giải thích: "Em tớ chỉ là thích ăn vặt thôi, nhà tôi cũng không phải nghèo đến mức không mua nổi..."
Đương nhiên.
Công nhân Cố thị sao có thể không có tiền mua kẹo cho con?
Tưởng Nghị Văn giải thích riêng chứng tỏ lòng tự trọng ít nhiều có chút đụng chạm.
Cố Đường hiểu rõ trong lòng nhưng không nhiều lời, chỉ cười tủm tỉm nói: "Tớ cũng thích ăn vặt nè!"
Mắt thường có thể thấy Tưởng Nghị Văn nhẹ nhàng thở ra, cũng không bàn vấn đề nghèo hay không nghèo nữa.
Tưởng Y Y ăn kẹo xong liền coi Cố Đường như người một nhà, dán lại gần Cố Đường, chia sẻ với cậu mấy đồ chơi vui vui trong cặp sách mình.
Thấy bạn nam đẹp trai bên cạnh Cố Đường vẫn luôn không lên tiếng, hiếu kỳ hỏi: "Tại sao cậu ấy không chịu nói chuyện thế? Thật lạnh lùng!"
Gần đây bé mới xem phim truyền hình cùng mẹ, nam chính trong đấy toàn là siêu kiệm lời, siêu ngầu, cũng cực kỳ đẹp. Mẹ nói như vậy gọi là "nam thần lạnh lùng", Tưởng Y Y vẫn nhớ kỹ danh từ mới mẻ này.
Cố Đường hehe cười nói: "Tớ lập tức có thể khiến nam thần lạnh lùng nói chuyện đó."
Tưởng Y Y vẻ mặt không tin, nghiêng đầu ngó xem. Mẹ nói, nam thần lạnh lùng chẳng quan tâm ai trừ nữ chính.
Chỉ thấy Cố Đường ho nhẹ một cái, cố ý lớn tiếng: "À! Cậu hỏi cậu ấy hả? Cậu ấy là em trai tớ!"
"Không phải!"
Nam thần lạnh lùng Cố Khải Niên lập tức quay qua, hung hăng nhìn cậu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]