Cố Khải Niên trời sinh có bệnh sạch sẽ. Ngày trước hoàn cảnh sinh hoạt ở cô nhi viện khắc nghiệt, cho dù mùa đông không có nước nóng thì Cố Khải Niên vẫn sẽ chịu đựng tắm nước lạnh thấu xương cho sạch sẽ, miễn là vết thương không bị rách thì hắn sẽ tận lực để bản thân sạch sẽ thoải mái chút.
Cố Đường đọc tiểu thuyết đến đoạn này làm cậu rất đau lòng, cũng nhớ kỹ bạn nhỏ Cố Khải Niên có bệnh sạch sẽ.
Nghe người ta chê mình dơ, Cố Đường ngượng ngùng gãi gãi mặt: "Xin lũi mò..."
Lần này không phải là do nhiệm vụ, hành động của cậu hoàn toàn là hành vi tự phát, tại thấy Cố Khải Niên ngồi đó an tĩnh quá nên cậu ngứa tay mới muốn trêu hắn chút.
Lỗ tai Cố Khải Niên vẫn còn đỏ thì thấy bé sữa nhỏ đẩy miếng bánh to trước mặt về phía hắn.
"Ừm, chưa cắn âu, hông dơ."
Bé sữa nhỏ vừa nói vừa khoa tay múa chân.
Bé con này khuôn mặt trắng nõn đáng yêu, đôi mắt sáng ngời, trên người còn có một mùi sữa dễ ngửi. Đứa nhỏ như vậy cắn hắn một ngụm cũng không dơ lắm,
chỉ là có chút kỳ kỳ nhưng mà cũng không chán ghét.
Thật ra Cố tiểu thiếu gia không thích đồ ngọt nhưng mà này là tâm ý của bé sữa nhỏ nên hắn vẫn cố ăn một miếng, còn chưa nuốt hết liền phát hiện ánh mắt trông mong của đối phương đang nhìn mình...
Không phải.
Đối phương đang nhìn dây tay trên bánh thì đúng hơn. Nhìn đến mức rớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-phao-hoi-toi-con-co-the-co-y-xau-gi-chu/2801477/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.