Mẫn Hạo Phong hỏi như vậy, Khúc Thiên Dao có chút ấm ức, cậu kéo chăn quấn chặt lấy mình, nhắm mắt lại không để ý đến hắn.
“Thiên Dao.” Mẫn Hạo Phong thở dài, do dự một lúc, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Khúc Thiên Dao, “Nếu cậu không nói, tôi sẽ đi hỏi bác sĩ.”
Khúc Thiên Dao hậm hực nói: “Bác sĩ sẽ bảo mật giúp bệnh nhân.”
“Điều tôi muốn biết còn không thể tra ra được sao?”
Khúc Thiên Dao lúc này mới mở mắt nhìn về phía Mẫn Hạo Phong, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng oán hận nói: “Anh vô tình, anh tàn nhẫn, anh cố tình gây sự, anh biết rồi lại muốn làm gì.”
“Tôi không muốn làm gì cả.” Mẫn Hạo Phong cây ngay không sợ chết đứng trả lời: “Tôi chỉ muốn biết thôi.”
“Bác sĩ nói tôi mắc bệnh nan y, sắp chết rồi, giờ anh biết rồi đó, có vui không?”
Khúc Thiên Dao nói xong liền đắp chăn lên, Mẫn Hạo Phong chỉ coi như cậu đang bệnh mà nói bậy nói bạ, hắn đưa tay kéo chăn bông của Khúc Thiên Dao, không hề tốn sức đã kéo chăn của cậu ra, làm lộ ra khóe mắt đỏ hoe cùng bờ môi đang mím chặt của cậu.
Bộ dáng của cậu như một cái gai đâm thẳng vào lòng Mẫn Hạo Phong, nghĩ tới lời cậu vừa nói, Mẫn Hạo Phong không khỏi nghiêm túc hỏi: “Cậu bị bệnh gì?”
Khúc Thiên Dao không trả lời, chỉ lắc đầu.
“Thiên Dao.” Mẫn Hạo Phong giọng nói dịu dàng, nghe như vừa an ủi vừa khuyên nhủ, “Cậu nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-phao-hoi-toi-co-duoc-con-cua-ba-tong/3701798/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.