Thời Tranh vừa được Sở Ngọc dỗ, khí chua tỏa ra ngoài liền ngừng. Sở Ngọc cười cười nhìn anh, một chút cũng không đỏ mặt khi nói những lời này trước công chúng, nhưng Lê Cẩm ở bên cạnh lại không nhịn được mà hơi xấu hổ, hắn kinh ngạc không ngờ cách bọn họ ở chung là như thế này. Chỉ có Thời Húc Trạch tái mặt, gã cảm thấy Sở Ngọc hiện tại trở thành tên quái dị gã hoàn toàn không quen biết, biểu hiện của Thời Tranh cũng rất quỷ dị... Nhìn người trước và cha nuôi thể hiện tình cảm trước mắt, Thời Húc Trạch quả thực như bị kim đâm vào mắt. Mặc dù muốn trào phúng Thời Tranh, nhưng Sở Ngọc cũng không muốn để ý tới gã, thấy Thời Tranh bắt đầu khó chịu mới nói hai câu với Lê Cẩm liền tạm biệt. Toàn bộ hành trình Sở Ngọc không nhìn Thời Húc Trạch một lần, lúc rời đi tay nắm tay Thời Tranh, còn tiến lại gần nói gì đó bên tai đối phương, sau đó liền bị Thời Tranh dùng tay khác ôm eo rồi cúi đầu hôn một cái mới buông ra.
Hành động này nhanh chóng kết thúc, nhưng sau lần tiếp xúc ngắn ngủi, Sở Ngọc nở nụ cười vô cùng rực rỡ, độ cung khóe miệng tràn đầy hương vị ngọt ngào, biểu tình lạnh lùng của Thời Tranh cũng rất dịu dàng, người âm thầm quan sát lập tức thấy đau răng. "Tình cảm bọn họ thật tốt..." Lê Cẩm lẩm bẩm cảm thán: "Quá xứng đôi, em cũng muốn cp..." Thời Húc Trạch: "..." Hiện tại trong lòng Thời Húc Trạch quả thực tràn đầy nghi ngờ và không dễ chịu, cố tình một chữ cũng không thể nói ra mà chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm thân ảnh hai người đang dần đi xa, nghiến răng nghiến lợi. Sao Sở Ngọc chưa từng ngọt ngào như vậy khi còn ở bên gã? Lúc liều mạng lấy lòng gã lại quê mùa tới mức kinh tởm, nào rực rỡ tràn đầy ánh sáng như hiện tại? Nếu Sở Ngọc như vậy lúc còn ở bên gã...
Thời Húc Trạch hơi lung lay nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, tự gã đã công khai Sở Ngọc chỉ là thế thân thấp kém, gã còn chướng mắt loại người này. Nhưng dù vậy Thời Húc Trạch không thể kiềm được mà nghĩ, so với Sở Ngọc hiện tại, Lê Cẩm trong mắt gã tựa hồ không có xuất sắc như thế... Thời Húc Trạch vừa có suy nghĩ này tức khắc cả kinh, gã không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ là nghĩ tới động tác thân mật giữa Sở Ngọc và Thời Tranh gã liền nhíu mày, khó thể nào tin nỗi cha nuôi kia của gã cùng một người buồn nôn như vậy, hoảng loạn và bất mãn mãnh liệt sinh ra... Chẳng lẽ... Sở Ngọc thật sự yêu người khác? Đủ loại suy nghĩ quay cuồng trong đầu Thời Húc Trạch, gã nhìn Lê Cẩm lại cuối cùng hoàn hồn. Sở Ngọc nhận thưởng là nhờ vào Thời Tranh dán vàng cho bản thân thôi, sao có thể so với tài năng thật sự như Lê Cẩm. Hơn nữa còn vì tiền mà đi thông đồng một người bất lực như Thời Tranh, nhân phẩm so ra kém xa Lê Cẩm.
Thời Húc Trạch nghiêm mặt nói với Lê Cẩm: "Em đừng thân cận với Sở Ngọc quá." "A?" Lê Cẩm ngơ ngẩn sau không nhịn được cẩn thận hỏi: "Nhà anh có mâu thuẫn gì à?" Thời Húc Trạch cau mày, chờ tới khi không có ai mới nói ra phỏng đoán chuyện Sở Ngọc đạt giải thưởng. "Cậu ta leo lên cha anh là vì tiền, không biết là dùng biện pháp gì để lấy thưởng, nhưng thực sự cậu ta căn bản không biết gì về thiết kế. Giải vàng lần này hẳn là em mới đúng." Thời Húc Trạch nói tiếp: "Cậu ta căn bản không có tài năng gì cả, hơn nữa nhân phẩm như vậy, tốt nhất em nên cách xa cậu ta." Lê Cẩm không thể nào tin nổi: "Anh nói Sở Ngọc không biết thiết kế, giải vàng có được là do gian lận?" Hắn trợn tròn mắt khiếp sợ: "Anh chắc chắn chứ? Nhưng thiết kế trang phục của Kim Ngọc rất đẹp, hơn nữa lúc tụi em nói chuyện, anh ấy rất hiểu biết về thiết kế."] Thời Húc Trạch: "Ai biết được, dù sao theo anh biết thì mấy tháng trước cậu ta căn bản không biết thiết kế hay vẽ tranh. Không chừng những bức tranh đó đều là giả. Còn lúc nói chuyện... Nếu cậu ta đã muốn lấy giải thưởng để tô nạm bản thân thì chắc chắn phải nhanh chóng học rồi giả vờ, nói nói thì ai chả biết nói chứ." "..." Lê Cẩm vẫn không quá tin tưởng: "Nhưng người vẽ tốt như vậy còn thiết kế đẹp như thế sao có thể sẵn lòng làm tay súng cho người khác?" Thời Húc Trạch cười lạnh: "Có cha nuôi của anh thì không gì là không thể." Sở Ngọc cùng Thời Tranh tạm thời còn chưa biết Thời Húc Trạch nghi ngờ họ gian lận, họ ứng phó xong các lời mời với Sở Ngọc và những người muốn quen biết Thời Tranh, hai người ăn mừng riêng và suýt nữa làm hư bộ đồ đôi tinh xảo này. Ngày hôm sau Sở Ngọc lười biếng ngồi dậy từ trên giường, lúc xốc chăn lên mới phát hiện trên giường có mảnh băng màu xanh sáng quỷ dị. Sở Ngọc giật mình lập tức đem cất. Sở Ngọc không biểu hiện gì không đúng ở trước mặt Thời Tranh, bình tĩnh hôn chào buổi sáng Thời Tranh như mọi ngày, lại cùng nhau ăn bữa sáng mới lấy lý do muốn vẽ tranh nhốt Thời Tranh ở bên ngoài, một mình trong phòng làm việc lấy ra miếng băng nhỏ cỡ tiền xu ra nhìn. Sở Ngọc có loại cảm giác rất có thể tìm được thứ quyết định trên vật này nếu cậu muốn bắt lấy nhược điểm và khai quật bí mật Thời Tranh giấu giếm. Sở Ngọc nhìn kỹ rồi sờ sờ, mảnh nho nhỏ này còn chưa dày tới 1mm, màu xanh rất xinh đẹp. Ánh sáng chiếu lên cũng không chói mắt, trái lại còn từng vòng ánh sáng, thậm chí còn mang theo quy luật thần bí gì đó làm người vừa nhìn đã không dời mắt được. Bề mặt bóng loáng hơn nữa còn rất cứng, vừa nhìn thì không sắc bén lắm, nhưng Sở Ngọc lấy giấy ra thử mới phát hiện nó dễ dàng cắt qua. Sở Ngọc chưa từng gặp qua vật nào đặc biệt như vậy, giờ đột nhiên xuất hiện trên giường họ, là từ đâu ra? Sở Ngọc hơi nhíu mày hồi tưởng lại đủ loại biểu hiện kỳ quái gần đây của Thời Tranh, nhất là cảm xúc bóng loáng kỳ lạ đã từng chạm được trên người đối phương, Sở Ngọc ngạc nhiên nghĩ tới một suy đoán... chẳng lẽ thứ này là... vảy? Tuy rằng màu sắc kỳ lạ hơn nữa còn vô cùng sắc bén và hơi dày chút, nhưng không thể không nói, hình dạng thứ này xác thật rất giống vảy, chỉ là lớn hơn so với vảy bình thường, hiển nhiên chủ sở hữu có hình thể lớn hơn trong nhận thức chung. Một tay Sở Ngọc chống cằm, một tay cầm vảy, ánh mắt thẫn thờ suy nghĩ hoảng hốt... Cho nên nói... Thời Tranh quả thật không phải người thường? Mà là yêu quái thành tinh? Hèn chi ngay cả Vàng và Bạc anh cũng ăn dấm. Sở Ngọc ngơ ngẩn ngây người trong chốc lát, kết quả phát hiện mình lại rất bình tĩnh. Không có không thể tiếp thu hay ngoài ý muốn, thế giới quan vẫn vận hành rất tốt. Được rồi, người yêu là yêu quái có lẽ không khó chấp nhận hơn đàn ông sinh con, hơn nữa trong tiềm thức của cậu có thể đã sớm đoán được. Đôi mắt của Thời Tranh đôi khí lóe sáng trong tối, thoạt nhìn như một con thú dữ rất đáng sợ. Đương nhiên nói thật chứ, lúc ấy Sở Ngọc còn thấy rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Cậu cũng không bị dọa tới thét chói tai rồi chạy trốn, trái lại còn thấy đôi mắt ánh vàng rất đẹp. Sở Ngọc yên lặng cân nhắc một hồi mới phát hiện mình không chỉ không sợ hãi còn hưng phấn mới lạ, không khỏi tự phỉ nhổ bản thân rồi không nhịn được mà nghĩ nghĩ... Không có nhiều loài có vảy như thế này, Thời Tranh sẽ là loài gì? Vảy màu xanh băng nên toàn bộ bản thể cũng là màu xanh à? Hay là hoa? Theo tính cách và biểu hiện của Thời Tranh, cậu thấy anh tương đối giống rắn? Dù sao tốt nhất đừng là cá hay thằn lằn gì đó, Sở Ngọc thầm nghĩ. Xem kích thước vảy chắc chắn bản thể Thời Tranh cũng rất lớn, là cá và thằn lằn thì hơi xấu... Sở Ngọc lại nghĩ nghĩ nếu như con rắn lớn màu xanh lam thì cũng được, dễ tiếp thu hơn. Còn thằn lằn ngốc nghếch gì đó, có lẽ còn phải xây dựng tâm lý thật nhiều... Nghĩ vậy, Sở Ngọc quyết định thăm dò Thời Tranh, xem anh có thể thành thật thẳng thắn không, thuận tiện làm rõ rốt cuộc anh là loài gì thành tinh. Nếu Thời Tranh vẫn không thẳng thắn, vậy cậu cầm miếng vảy này đi thẩm vấn để xem xem anh muốn trốn thế nào. Sở Ngọc đã quyết định xong liền vẽ ra đủ loại động vật có vảy cầm đi hỏi Thời Tranh: "Nếu em muốn nuôi một thú cưng mới, anh thấy con nào tốt hơn?" "..." Thời Tranh trầm mặc nhìn mấy bức vẽ đó, một chút cũng không thuận mắt. Tuy có một số loài người không biết trời cao đất dày nói gì mà thằn lằn là nguyên hình của rồng, nhưng rồng chân chính không đồng ý với cách nói này, ngược lại, điều này càng làm cho bọn họ vô cùng khó chịu toàn bộ họ thằn lằn. Thứ rác rưởi vậy cũng dám ăn vạ tộc rồng bọn họ? Đến nỗi cá gì đó, Thời Tranh cũng không ghét lắm, nhưng Sở Ngọc nói muốn nuôi, cả người Thời Tranh lập tức phóng ra đầy gai. Hai sư tử kia tốt xấu gì còn ở trên đảo rất xa ở đây, lâu lâu Sở Ngọc mới tới một lần, nếu nuôi cả không phải đặt bể cá trực tiếp ở trong nhà? Những con khác cũng vậy. Thời Tranh không muốn có sinh vật sống thứ ba nào thường trú trong nhà anh và Sở Ngọc, nhiều lắm là thêm nhóc con trong bụng Sở Ngọc. "... Sao cục cưng lại muốn nuôi thêm thú cưng?" Thời Tranh im lặng một hồi mới hỏi. Sở Ngọc như có ý gì đó nói: "Đột nhiên em muốn nuôi một con có vảy, anh thấy xem con nào tốt nhất?" Vốn Sở Ngọc muốn nhân cơ hội này thử ra chủng tộc của Thời Tranh, ai ngờ anh nghe vậy lại nhăn mày khó chịu: "Anh thấy chẳng ra gì, còn không thông minh bằng Vàng Bạc." Tất cả lại xấu lại ngốc lại yếu. Sở Ngọc muốn nuôi con có vảy, vậy anh còn tốt hơn mấy con đó nhiều. Sở Ngọc: "..." Sở Ngọc nghĩ nghĩ lại cảm thấy có lẽ Thời Tranh càng dễ ghen với đồng loại hơn, vì vậy đổi cách khác, nói: "Vậy sao, tuy động vật máu lạnh có thể không quá thông minh, nhưng em thấy rắn rất đẹp đúng chứ?" Mày Thời Tranh nhăn càng gắt: "Trụi lủi vậy đẹp chỗ nào?" Sở Ngọc: "..." Xem ra không phải rắn. "Vậy cá thì sao? Con cá có vảy đủ màu không đẹp sao? Còn sáng lấp lánh." Thời Tranh: "Thứ trơn bóng và đầy mùi tanh có gì tốt." Sở Ngọc: "... Vậy anh thích thằn lằn hơn?" Thời Tranh tức khắc lộ ra ánh mắt ghét bỏ: "Thằn lằn còn không bằng con cá." Sở Ngọc: "..." Vậy rốt cuộc anh là loài gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]