Chương trước
Chương sau
Được công bố đoạt giải vàng, biểu cảm Sở Ngọc trước sau bình tĩnh, ngoại trừ cảm giác hơi kỳ cục khi không thể không đối mặt với nhiều ảnh chiếu Thời Tranh mà giải thích về thiết kế và phát biểu cảm nghĩ, cậu từ đầu tới đuôi ứng đối rất tự nhiên, thực sự không giống như một người mới.
Thời Húc Trạch càng thấy không đúng khi nhìn thấy biểu hiện khéo léo của cậu, thật sự khó mà tin được đây chính là thế thân luôn sợ hãi tự ti gã quen. Lê Cẩm và Sở Ngọc đứng cùng một sân khấu lại gần như bị lu mờ bởi đối phương. Rõ ràng người yêu của gã là Lê Cẩm, nhưng lúc này không nhịn được mà chú ý Sở Ngọc.
Sau khi nhận ra được điểm này, tâm tình Thời Húc Trạch lập tức phức tạp.
Sở Ngọc không phụ sự mong đợi của mọi người mà đoạt được giải vàng, lần thứ hai đẩy buổi phát sóng trực tiếp bùng nổ. Tuy không ít người là hướng về dung mạo và chuyện của Sở Ngọc, nhưng khi liếm xong nhan sắc như hoa của mùa xuân vào lúc sáng sớm của cậu rồi, thấy Sở Ngọc đoạt giải cũng vô cùng hưng phấn và tự hào.
Bởi vì Sở Ngọc và Thời Tranh nên cuộc thi nhà thiết kế mới vốn không có bao nhiêu người chú ý, lần này kết quả mới ra đã có một đống phương tiện truyền thông chủ động tới cọ nhiệt làm tuyên truyền. Ý đồ khai quật câu chuyện xưa về Sở Ngọc đạt giải nhất vào câu chuyện xưa về thiết kế "Huyền thoại truyền cảm hứng", trong đó có một số những người đoạt giải nổi lên từ giải nhà thiết kế mới nổi, và phổ cập về giam khảo ban tổ chức và các doanh nghiệp tài trợ, thổi phồng giải thưởng uy tín và giàu có...
Tóm lại bởi vì điều bất ngờ Sở Ngọc, nên hễ là các đề tài có liên quan ùn ùn xuất hiện ở trên mạng, lập tức tăng độ nổi tiếng giải thưởng ít ai biết này lên rất nhiều lần.
Ban tổ chức và nhà tài trợ đều cảm thấy rất vui mừng, trong buổi xã giao sau khi trao giải kết thúc, thái độ đối với Sở Ngọc rất ân cần, mọi người sôi nổi khen ngợi, không ít người có ý đồ vươn cành ô liu với cậu.
Tuy nhiên Sở Ngọc không có ý định ký hợp đồng làm nhà thiết kế dưới trướng đối phương, nên uyển chuyển trực tiếp từ chối các lời mời. Những người này nghĩ tới quan hệ của Sở Ngọc và Thời Tranh, trong lòng biết có thể cậu không muốn lấy thiết kế làm công việc, sau khi bị từ chối liền thức thời không kiên trì nữa.
So với Sở Ngọc, những người khác có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.
Lê Cẩm đạt vị trí thứ hai được tán thưởng cũng là cổ phiếu có tiềm lực, mới tốt nghiệp đã biểu hiện tỏa sáng như vậy, nếu đổi lại trước kia chắc chắn hắn chính là mục tiêu các thương hiệu tài trợ tranh nhau, kết quả hoàn toàn bị Sở Ngọc đè thấp nên sau khi Sở Ngọc từ chối lời mời, những người đó mới chuyển sang hắn.
Tuy Lê Cẩm đã chuẩn bị tâm lý mình sẽ bại bởi Sở Ngọc, nhưng tới lúc này vẫn cảm thấy mất mát. Vốn hắn rất muốn kết bạn họa sĩ Kim Ngọc và tâm sự về thiết kế thời trang với đối phương, hiện tại ít nhiều có chút buồn bực nên không muốn nói chuyện với cậu.
Nhưng thật ra Sở Ngọc có chút tò mò nam chính thụ trong truyện, suy xét một hồi liền chủ động tìm tới hắn.
Trong ấn tượng của Sở Ngọc, cái cuốn tiểu thuyết phi logic kia phần lớn nhân vật đều phi logic, người duy nhất bình thường đại khái chỉ có nam chính thụ Lê Cẩm.
Tuy nói hắn coi trọng người như Thời Húc Trạch sau còn HE với đối phương, có vẻ ánh mắt rất kém, nhưng ít ra không làm chuyện gì kỳ quái khiến người đặt ba dấu chấm hỏi, cũng không vứt bỏ lòng tự trọng vì tình yêu.
Theo nội dung trong tiểu thuyết, Lê Cẩm rất có tài năng và nhiệt huyết trong lĩnh vực thiết kế thời trang, hắn đã nỗ lực hết mình vì sự nghiệp, không phải là phế vật chỉ biết yêu đương ỷ vào Thời Húc Trạch. Thời Húc Trạch một lòng hướng về ánh trăng sáng, Lê Cẩm từ chất vấn đối phương đến giận dữ chia tay, Lê Cẩm sau khi biết nguyên chủ Sở Ngọc bị ánh trăng sáng hãm hại lại áy náy trong lòng, ngượng ngùng hợp lại với Thời Húc Trạch, logic vẫn như người bình thường.
Lê Cẩm có vẻ ngoài điển trai, khí chất nhẹ nhàng thoải mái thực dễ làm mọi người sinh ra hảo cảm. Hơn nữa khi Sở Ngọc nhìn tác phẩm thiết kế của hắn liền biết tài năng và thiên phú trong sách của hắn là thật sự. Thấy dáng vẻ non nớt của đối phương, cảm xúc gì đó cơ bản hiện lên mặt, Sở Ngọc nghĩ nghĩ vẫn chủ động tới bắt chuyện với hắn.
"Lê Cẩm? Xin chào, tôi là Sở Ngọc. Tôi rất thích bộ sưu tập "Chuyển Sinh Bốn Mùa" của cậu, cậu thiết kế thật sự rất tốt."
Ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng, nhưng tuy Lê Cẩm bất ngờ vẫn lịch sự đáp lại: "Cảm, cảm ơn, thiết kế của anh tốt hơn."
Tâm tư của Lê Cẩm vẫn rất ngây thơ, bị Sở Ngọc lôi kéo nói chuyện một hồi về thiết kế cũng không còn khó chịu gì, ấn tượng với Sở Ngọc rất tốt, xác nhận hỏi: "Có phải người mẫu của anh chính là chủ tịch Thời không? Anh chính là Kim Ngọc trên Weibo đúng chứ?"

Sở Ngọc gật đầu, Lê Cẩm xác định mình đã đoán đúng, đôi mắt sáng lên: "Tôi biết ngay mà! Thật ra trước kia tôi đã xem tranh của Kim Ngọ, cảm thấy trang phục được thiết kế cho nhân vật rất đẹp..."
Lê Cẩm hơi ngập ngừng do dự rồi mới nói tiếp: "Vậy hẳn là anh biết... Thời Húc Trạch?"
Tuy Sở Ngọc là người yêu Thời Tranh, còn hắn là người yêu Thời Húc Trạch, vậy tính lên quan hệ của họ có chút xấu hổ, nhưng Lê Cẩm thấy vẫn nên nói trước một tiếng, miễn sau này càng thêm xấu hổ.
Không ngờ Sở Ngọc nghe vậy lộ ra vẻ mặt không rõ, giọng điệu khó đoán: "Đương nhiên biết."
"Cậu ta nói với cậu là không quen biết tôi sao?" Sở Ngọc nhướng mày hỏi lại.
Lê Cẩm giật mình, đang định trả lời sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng mắng đầy tức giận...
"Sở Ngọc!" Thời Húc Trạch sải bước tới chỗ họ, mặt đề phòng trừng Sở Ngọc, trong phiền chán lại mang theo khẩn trương: "Cậu muốn làm gì Lê Cẩm?"
Hiện tại gã xác định Sở Ngọc chắc chắn hướng về gã! Sau khi nhận thưởng còn tìm Lê Cẩm, là muốn phô trương sức mạnh hay châm ngòi ly gián với gã?
Mặc kệ ra sao, Thời Húc Trạch đã che giấu quan hệ với Sở Ngọc trước kia và chuyện Đào Tư Dịch, dù tự đắc khi Sở Ngọc nhớ gã mãi không quên, nhưng không muốn đối phương lộ ra những chuyện đó với Lê Cẩm. Thấy Sở Ngọc tìm Lê Cẩm, Thời Húc Trạch mới không nhịn được trực tiếp tiến tới đánh gãy đối thoại của họ..
Nếu Sở Ngọc vẫn còn để ý tới gã, Thời Húc Trạch cảm thấy bản thân vẫn có thể khống chế đối phương, gã trầm mặt không tốt nhìn Sở Ngọc, cảnh cáo nói: "Đừng tưởng cậu có người chống lưng và nhận được thưởng thì có thể làm gì, rốt cuộc cậu có bao nhiêu cân lượng hẳn cậu tự hiểu rõ."
Vốn Sở Ngọc và Lê Cẩm thân thiện nói chuyện lập tức trở nên quái dị, Lê Cẩm bất ngờ nhìn Thời Húc Trạch đột nhiên xuất hiện, không hiểu gã nói gì.
Sở Ngọc có thể đoán được suy nghĩ của Thời Húc Trạch, nhưng chỉ cảm thấy buồn cười, vừa muốn mở miệng châm chọc, thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau.
"Đó là cách nói chuyện của cậu?" Thời Tranh đi tới bên cạnh Sở Ngọc, sắc mặt lạnh băng nhìn tên dám can đảm uy hiếp Sở Ngọc: "Thời Húc Trạch, giáo dưỡng của cậu đâu?"
"Sở Ngọc là người yêu của tôi, là trưởng bối của cậu, sau này phải kêu em ấy là ba ba, hiện tại ít nhất cậu cũng phải kêu em ấy là chú." Thời Tranh ôm lấy Sở Ngọc, khí thế uy nghiệm lạnh lùng không chút giữ lại đè lên người Thời Húc Trạch, giọng điệu lạnh lẽo nói: "Ai cho cậu nói chuyện với ba ba tương lai như vậy hả?"
"..." Mọi người lập tức im lặng, mặc kệ là Thời Húc Trạch vừa thấy Thời Tranh là căng thẳng, Lê Cẩm kinh ngạc, vẫn là Sở Ngọc đột nhiên nhiều thêm "một đứa con trai tiện nghi".
Thời Húc Trạch đoán được gần đây đại khái Thời Tranh rất sủng Sở Ngọc, nhưng như thế nào cũng không ngờ tới Thời Tranh sẽ nói thẳng sau này gã phải kêu đối phương là ba ba. Chỉ là thế thân gã không cần, thế nhưng thật sự thành công thượng vị Thời Tranh, còn trực tiếp đè trên đầu gã?
Xem dáng vẻ này chỉ sợ Thời Tranh tình nguyện đưa hết tài sản cho Sở Ngọc chứ không cho gã!
Nghĩ tới đó, dù cảm thấy Sở Ngọc còn chưa dứt tình với mình, gã không thể không căm thù Sở Ngọc.
Gã còn đang muốn cảnh cáo Sở Ngọc vừa vặn bị Thời Tranh gặp phải, đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Thời Tranh, trán Thời Húc Trạch lập tức đổ mồ hôi lạnh, hơi há miệng: "Cha, con..."

Thời Tranh không muốn nghe gã giải thích, lạnh lùng nhìn gã nói: "Sao không xin lỗi chú Sở của cậu hả?"
Sở Ngọc: "..."
Tuy vậy... có phải kêu một người trẻ tuổi xinh đẹp như cậu quá già rồi không? Sao cảm thấy không bằng trực tiếp kêu ba ba đi...
"Chú, chú Sở, thái độ lúc nãy của cháu thật không lễ phép, vô cùng xin lỗi." Thời Húc Trạch cắn răng xin lỗi với Sở Ngọc, trong lòng càng hận thêm.
Nhưng mặc kệ Thời Húc Trạch nghĩ gì trong lòng, gã chỉ có thể chịu đựng và không còn một chút khí thế kiêu ngạo.
Tuy bị kêu như vậy thấy già, nhưng Sở Ngọc vẫn cong môi, ý cười lại không tới khóe mắt, cố ý hỏi Thời Húc Trạch: "Vừa rồi tôi chỉ nói chuyện phiếm với Lê Cẩm mà thôi, cậu kích động như vậy là lo lắng tôi sẽ nói gì với cậu ấy sao?"
Thời Húc Trạch: "..."
Mặt Thời Húc Trạch lập tức đen rồi lo lắng, sợ Sở Ngọc nói chuyện bọn họ và Đào Tư Dịch cho Lê Cẩm. Nhưng ngại Thời Tranh còn ở đây nên không dám nói lời nào.
Dù sao đây cũng là nơi công cộng, Sở Ngọc nhìn lướt qua ánh mắt lén lút xem bọn họ của những người khác, không tính toán lấy chuyện tư ra nói chỉ để trào phúng Thời Húc Trạch, nên chỉ đâm một câu như vậy rồi không để ý tới gã nữa, chỉ nói chuyện với Lê Cẩm mấy câu.
Lê Cẩm mờ mịt không hiểu chuyện gì, hắn chỉ nhìn ra quan hệ giữa Thời Húc trạch và Thời Tranh Sở Ngọc tựa hồ gay gắt, không biết nên phản ứng ra sao. Sở Ngọc muốn trao đổi cách liên hệ với hắn, hắn trực tiếp đồng ý. Dù sao tính ra đối phương vẫn là trưởng bối của Thời Húc Trạch, tuy có mâu thuẫn, nhưng Thời Húc Trạch rất cung kinh Thời Tranh, hắn cũng không từ chối.
Sở Ngọc vốn không muốn dính vào chuyện nam chính công thụ, nhưng nếu Thời Húc Trạch khẩn trương và khó chịu như vậy, kia cậu càng muốn nói chuyện với Lê Cẩm, làm Thời Húc Trạch càng thêm lo lắng đề phòng.
Hơn nữa Lê Cẩm thật sự là người trẻ tuổi ra đời chưa lâu, một lòng nhiệt tình với thiết kế, nói chuyện với Sở Ngọc một hồi thực nhanh vui vẻ trở lại quên người bạn trai Thời Húc Trạch này luôn.
Thời Húc Trạch phức tạp lại mệt mỏi nhìn một màn quỷ dị bạn trai hiện tại của mình trò chuyện vui vẻ với bạn trai cũ kiêm bạn trai hiện tại của cha nuôi. Còn phải lo lắng bạn trai cũ lộ ra lịch sử đen của mình, gần như muốn hộc máu.
Cố tình có Thời Tranh ở đây nên gã chỉ có thể thành thật đứng bên cạnh, quả thực nghẹn tới nội thương.
Cuối cùng vẫn là Thời Tranh bị xem nhẹ bất mãn Sở Ngọc và Lê Cẩm nói chuyện vui vẻ mạnh mẽ cắt ngang bọn họ, đoạt lại chú ý của Sở Ngọc.
Thời Tranh không có thể hiện ra sự bất mãn, nhưng Sở Ngọc nhìn sắc mặt anh sao lại không biết đối phương đang ghen chứ, cậu an ủi nắm bàn tay đặt trên eo cậu cố ý nói với Lê Cẩm: "Đúng rồi, cậu thấy bộ quần áo này của tôi và anh ấy thế nào?"
Lê Cẩm ngẩn ra lập tức tán thưởng: "Rất là đẹp! Hai người mặc không chỉ đẹp, hơn nữa thật sự còn đặc biệt xứng đôi! Đây là anh tự mình thiết kế sao? Là đồ đôi đúng chứ?"
"Đúng vậy, đây là trang phục cho tình nhân tôi đặc biệt thiết kế." Sở Ngọc nhướng mày cong môi cười, đồng thời liếc nhìn chú ý tới phản ứng của Thời Tranh: "Có lẽ là cảm xúc khi yêu đương quá lớn nên tôi không nhịn được thiết kế bộ đồ này đi, muốn khoe bạn trai ra để người khác tới hâm mộ."
Quả nhiên, Sở Ngọc vừa nói xong sắc mặt Thời Tranh lập tức hết mây tỏa nắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.