Trong đêm tối, phòng trong chỉ chừa một mảnh ánh sáng vàng ấm áp từ đèn ngủ, giường lớn mềm mại êm ái, trước khi vào giấc Cố Tử An còn thêm chút tinh dầu hoa hồng và oải hương thơm ngát dễ chịu. Kỷ Tịch trong cơn buồn ngủ rầm rì vài tiếng, mặt mày đều nhuộm vẻ xuân tình, giống như hồ ly tinh chuyên mê hoặc lòng người mà câu đi hồn phách, nhưng cũng rất giống với mèo hoang nhỏ mới sinh còn vương mùi sữa, ngọt nị dính người. Ngủ được một giấc ngắn nên tâm tình cậu rất không tồi, lôi kéo vạt áo ngủ Cố Tử An, cố ý làm nũng lăn lộn với hắn một trận. Sau khi Cố Tử An trọng sinh đến nay luôn dùng thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn, dứt khoát nói một không nói hai, bên cạnh đều là những người xem mặt đoán ý, hành xử luôn nơm nớp lo sợ cẩn thận nghiền ngẫm ý đồ của hắn, Cố Tử An một khi đã chỉ đông, họ chắc chắn sẽ không dám đi hướng tây. Cứ nghĩ khi ấy tùy tiện đem về một vật nhỏ, vậy mà mỗi ngày đều phải nghĩ biện pháp chỉnh cậu ta. Hắn một đêm không ngủ, tâm tình vẫn luôn không tốt, ném sách qua một bên, lạnh giọng hỏi: “Không lẽ giờ cả cơm cũng muốn tôi đút cho em à?” Kỷ Tịch đối mặt với con ngươi sắc bén của hắn, tức khắc ngẩn ra, cậu buông tay khỏi vạt áo hắn, dùng khuỷu tay chống thân thể, chậm rãi ngồi dậy. Trong lòng cậu lúc này đang chửi thầm, không đi thì không đi, làm gì giận dữ vậy, tính hù dọa ai chứ? Nếu không phải mình bây giờ tình cảnh không tốt, còn lâu mới chịu lấy lòng anh ta. Một tay cậu đỡ eo, một tay chống lên tủ đầu giường, trên mặt đất dùng chân sờ soạng tìm vài lần cũng không thấy dép lê, đơn giản chân trần xuống giường đi đến phòng vệ sinh. Cố Tử An vốn dĩ cho rằng cậu sẽ giống như trước đây tiếp tục nhào lên quấn quýt ba hoa làm nũng với hắn, không ngờ được người này vậy mà lại ngoan ngoãn nói gì làm nấy như vậy. Thái độ rất tốt, miệng lưỡi vâng lời, cũng không thấy lải nhải đạo lý như trước nữa. Liễu Ấp không có ở đây, ngày mai còn có vài hợp đồng quan trọng chờ hắn xử lý, hắn đem sách ném lên bàn, xoa xoa huyệt thái dương hơi đau nhức, kéo chiếc gối cùng tấm chăn mà Kỷ Tịch vừa đắp qua nằm lên giường. Ngủ thì chắc chắn là ngủ không được, hắn chỉ muốn nằm một chút để đôi mắt nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, thuận tiện nghe ngóng động tĩnh từ phòng vệ sinh, sợ tên nhóc kia lại làm cái gì ngu ngốc rồi té ngã lần nữa. Chiếc gối mềm mại dường như còn lưu lại hương vị trên người Kỷ Tịch, hắn đã độc thân nhiều năm, đối với khí vị(*) của người khác vô cùng mẫn cảm, vậy mà hắn lại không thấy phản cảm với hương vị như cam quýt cùng ánh mặt trời tươi mát của cậu nhóc này. [ (*) khí vị: mùi vị, nhưng dùng trên con người mang ý nghĩa vẻ riêng của một người mà người khác cảm nhận được (khí chất, mùi hương…) ] Kỷ Tịch ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Cố Tử An đang nằm trên cái gối duy nhất trong phòng, chỉ một cái chăn đắp trên người đã ngủ mất rồi. Chẳng lẽ người này vừa rồi tự dưng giận dữ như vậy là vì mình chiếm cứ địa bàn của hắn sao? Cũng may người này còn có chút lương tâm, giường lớn vậy hắn chỉ nằm chiếm một nửa. Kỷ Tịch đứng ở cuối giường nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, cậu do dự hai phút không biết nên ngủ ở sô pha hay ngủ cùng hắn trên một chiếc giường, cuối cùng cảm thấy vẫn không thể bạc đãi chính mình được. Nghĩ một chút, người này dữ như vậy, có khi nào một hồi đạp mình rớt giường luôn không? Cậu nhẹ chân nhẹ tay mở tủ quần áo, phát hiện ngoài những bộ quần áo thoải mái ở nhà, cũng không có dư bộ chăn gối nào cả. Kỷ Tịch ra ngoài sô pha cầm lấy áo khoác và quần của mình, nhẹ nhàng đi đến bên kia của chiếc giường, gấp gọn quần lại thành một khối, vỗ vỗ vài cái cho mềm, làm thành cái gối đầu hoàn hảo. Kỷ Tịch nằm lên thử một chút, có hơi thấp, nhưng cũng tạm ổn để an giấc. Cậu đem áo khoác đắp lên người, nằm ngửa chợp mắt một lúc, lâu dần cảm thấy eo có chút không thoải mái, đang tính xoay người thì phát hiện Cố Tử An bên cạnh hơi động thân mình, cậu nghiêng đầu nhìn hắn. Dưới ánh đèn ngủ mờ mịt, Cố Tử An vẫn say giấc, không thấy một chút nào vẻ tàn nhẫn lạnh lùng thường ngày, hàng mi dài cong vút nhẹ nhàng rung động qua từng nhịp hít thở, gương mặt mang vẻ tuấn mỹ hút mắt hấp dẫn mười phần. Nhưng cũng chính vào lúc này Kỷ Tịch mới ý thức được một điều, lột xuống lớp da tổng tài cao ngạo từng trải kia, hắn cũng chỉ là người đàn ông 27 tuổi mà thôi. Nghe thấy hô hấp vững vàng của người bên cạnh, Kỷ Tịch đột nhiên bị một cơn buồn ngủ ở đâu quét tới đánh úp, không qua bao lâu cũng ngủ ngon lành. Khi một lần nữa mở mắt ra, bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng rõ, ngủ một giấc thật ngon khiến cậu vô cùng thoải mái. Đang muốn lười nhác vươn vai duỗi người, lúc này cậu bỗng cảm thấy có gì đó không thích hợp. Đầu thì đang gối trên một cánh tay, trên ngực lại xuất hiện một cánh tay khác, bên tai là hơi thở ấm áp, dính sát sau lưng lại là một khuôn ngực đang phập phồng, mà xấu hổ nhất chính là còn có thêm một vật cứng rắn đang đặt ở giữa hai đùi cậu. Sao cậu lại nằm trong lòng Cố Tử An thế này? Cố Tử An vậy mà cũng không đẩy cậu ra? Còn ôm chặt ngủ một đêm như thế? Kỷ Tịch xốc chăn lên, cúi đầu nhìn đến thứ tương tự nhô lên ở giữa quần mình, thực ra đối với phản ứng sinh lý của nam giới vào sáng sớm thế này cũng là bình thường, nên cậu không hề có cảm giác bị Cố Tử An mạo phạm. Cậu dùng khuỷu tay chống thân thể ngồi dậy, muốn nhân lúc Cố Tử An còn chưa tỉnh, nhanh chóng cách xa hắn một chút. Cố Tử An trong lúc mơ màng ngủ như cảm giác được gì đó, hắn ghìm chặt cánh tay, một phen kéo người tới ôm trong ngực, còn dùng cằm đặt trên đỉnh đầu người kia cọ cọ. Ngực Kỷ Tịch bị hắn ôm chặt có có chút khó chịu, cậu nâng khuỷu tay chọc chọc người sau lưng: “Anh Cố, muộn rồi, dậy đi làm.” Cố Tử An mở choàng mắt, theo phản xạ đột ngột đẩy cậu ra, trên mặt khôi phục nét sắc bén lạnh lẽo. “Anh Cố, là em.” – Kỷ Tịch không dự đoán được hắn lại làm ra phản ứng lớn như vậy, quay đầu kinh ngạc trừng hắn. Cố Tử An lúc này mới thấy rõ là Kỷ Tịch, thần sắc hơi dịu xuống một chút, hắn đầu tiên là nâng cổ tay xem đồng hồ: “10 giờ rồi?” So với việc chính mình ngủ mà lại đem người ôm vào ngực, càng làm cho hắn ngạc nhiên hơn là, hắn thế mà lại ngủ được một giấc lâu như vậy. Từ khi hắn trọng sinh tới nay, đây là giấc ngủ dài nhất mà cũng là giấc ngủ an ổn nhất của hắn. Kỷ Tịch thuận thế xuống giường, đứng dậy kéo bức màn cửa sổ sát đất ra một chút, so với cảnh đêm hôm qua ở đường kính, ban ngày toàn cảnh thành thị nhìn chung cảm giác có chút khác biệt. Trên trời lất phất vài hạt mưa phùn nhè nhẹ, cậu quay đầu nói với Cố Tử An: “Anh Cố, bên ngoài mưa rồi.” Vẻ mặt Cố Tử An đạm nhiên xốc chăn xuống giường, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, đứng song song với Kỷ Tịch, khó có được một đêm ngủ ngon khiến hắn thần thanh khí sảng(*): “Ừm, mưa thu sẽ lạnh lắm đấy.” [ (*) thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái tỉnh táo dễ chịu. ] Kỷ Tịch ngẩng đầu nhìn kỹ gương mặt của hắn, Cố Tử An cảm giác được ánh mắt kia đang ghim trên người mình, cúi đầu đối diện với cậu: “Nhìn cái gì?” Kỷ Tịch mặt mày đều mang ý cười: “Anh Cố, em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Ăn xong bữa sáng phong phú mà thư ký đưa lên, Cố Tử An ở gian ngoài văn phòng xử lý công việc, Kỷ Tịch nằm ườn ở sô pha gần cửa sổ sát đất, trước mặt là một mâm salad hoa quả ngon miệng, trên TV đang chiếu các bộ phim của đạo diễn Bạc Văn Đống. Ăn xong trái cây, xem xong ba bộ phim, mưa ngoài cửa sổ cũng đã ngừng rơi. Trên bàn lúc này chứa đầy giấy nhớ với nhưng con chữ khéo léo xinh đẹp, Kỷ Tịch đang chuẩn bị đứng dậy hoạt động gân cốt một chút thì nghe thấy di động vang lên. Thấy rõ người gọi tới, cậu ấn nút trả lời: “Anh Tân.” “Kỷ Tịch, sao vài ngày rồi mà cậu không đến công ty?” – Giọng nói của Lâm Tân tràn đầy quan tâm cùng phấn khích. Kỷ Tịch vừa nghe liền biết cái gameshow kia hẳn là đã liên hệ với công ty rồi: “Gần đây bận chút việc, có chuyện gì vậy anh?” Cú điện thoại kia quả nhiên khiến cho Lâm Tân hưng phấn ngập tràn: “Kỷ Tịch, đài truyền hình thành phố B và Phiên Gia Video hợp tác sản xuất một gameshow, có rất nhiều minh tinh hạng nhất đều chen nhau đăng kí, vậy mà tổ sản xuất của họ vừa rồi đích thân gọi đến, nói rõ muốn cậu tham gia làm MC cố định. Kỷ Tịch, cậu thành thật cho tôi, rốt cuộc cậu leo lên đùi đại lão nào vậy?” Trong lòng Kỷ Tịch biết nếu phủ nhận cũng chẳng ai tin, đơn giản nửa đùa nửa thật: “Đại lão không cho tôi nói.” Lâm Tân cũng hiểu điều này, dù sao nếu Kỷ Tịch hồng(*),người đại diện như anh đây quả thật có lợi vô cùng, gà mái chỉ cần biết đẻ trứng là được, còn quản trứng từ đâu tới làm gì: “…… Ừm, cứ vậy đi, khẩu khí của cậu cũng ngày càng mượt mà hơn rồi. Lý tổng vừa rồi còn lôi kéo tôi nói chuyện cả nửa ngày, xem lần sau còn ai dám xem thường cậu nữa không. Đúng rồi, tổ tiết mục bên kia vừa gửi hợp đồng điện tử cho chúng ta, cậu xem nếu không có vấn đề gì thì mau ký tên đi, miễn cho đêm dài lắm mộng. Công ty cũng vừa cấp cho cậu một trợ lý, nếu cậu không tiện đến công ty thì tôi kêu cậu ta mang hợp đồng đến cho cậu, sau này cậu đến trường quay thu hình cũng có trợ lý bên cạnh chăm sóc, tôi cũng yên tâm hơn chút.” [ (*) hồng/tiểu hồng/bạo hồng: từ một nhân vật ít ai biết tới đột nhiên nổi tiếng, phủ sóng mọi phương tiện truyền thông, nhận về nhiều tài nguyên và danh hiệu… ] . Ngôn Tình Hay Kỷ Tịch nhíu mày: “Công ty cấp cho tôi trợ lý?” Trợ lý này cậu hẳn là không thể nhận rồi, Cố Tử An sao có thể đồng ý để một người lạ mặt tùy tiện đến nhà được? Kỷ Tịch đang nghĩ ngợi lý do uyển chuyển từ chối lời Lâm Tân, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, vị tổng tài nào đó một thân tây trang giày da bóng loáng đứng ở cửa. Kỷ Tịch ngẩng đầu đối diện ánh mắt hắn, đồng thời nói với người trong điện thoại: “Đại lão đã sắp xếp cho tôi trợ lý riêng rồi, để công ty tiết kiệm một chút chi phí đi.” Từ giờ mọi chuyện lớn nhỏ của Lâm Tân đều phải dựa vào cái cây rụng tiền Kỷ Tịch đây, anh ta sảng khoái đáp: “Được, chuyện hợp đồng này cậu cứ giao cho cậu ta liên hệ với tôi, hai tuần sau kì đầu tiên của chương trình bắt đầu quay rồi.” Thấy Kỷ Tịch đã cúp điện thoại, Cố Tử An gõ gõ cái chén sứ trống không trước mặt cậu, trong chén không còn sót bất cứ loại trái cây nào, hắn một lời hai ý nói: “Em đúng thật là không khách khí.” Kỷ Tịch ngẩng đầu lên, kéo tay Cố Tử An qua quơ quơ, cười rạng rỡ hơn cả nắng sớm: “Anh Cố, em mạnh miệng thì cũng đã nói ra rồi, đại lão anh đây có cấp người cho em không?” Cố Tử An gỡ tay cậu ra, rất có khí phách nói: “Không cho.” Kỷ Tịch đứng lên cầm chén sứ đặt vào tay hắn: “Hừ, không cho thì thôi. Vậy anh Cố cảm phiền đem chén đi rửa đi, nếu không lần sau đừng nghĩ ôm em ngủ nữa.” – Không đợi Cố Tử An phản ứng, cậu lại lần nữa dính vào người hắn, tươi cười nói: “Anh Cố, trong hiệp ước hình như không có điều khoản nào em phải ngủ chung với anh đâu, nếu anh muốn thì phải tăng lương cho em.” Cố Tử An nhướn mày không có ý kiến, nhưng trong lòng lại nghĩ, cậu nhóc này ban ngày thì mồm mép làm nũng đạo lý với hắn có thừa, sao về đêm lại nói nảy như vậy, có lẽ là do chứng bực tức khi rời giường đây mà. [ Một vài người khi thức dậy sẽ nóng tính gắt gỏng, thậm chí vô cớ mắng chửi người bên cạnh, cái chứng của bạn Kỷ mà Cố tổng nói là như vậy á. ] — Cố Tử An đem mọi việc ở công ty xử lý xong, gọi vào số điện thoại nội tuyến cho bí thư: “Bí thư Tân lại đây một chuyến.” Tân Võ tuổi không lớn, con người vừa linh hoạt nhạy bén lại cẩn thận, hơn nữa cam đoan là một thẳng nam hàng thật giá thật, Cố Tử An vài câu giao việc cho cậu ta, Tân Võ suốt đêm xử lý xong công việc thì sáng hôm sau đến nhà hắn báo cáo. Thấy sắc trời đã muộn, Cố Tử An mang theo Kỷ Tịch ngồi xe về nhà. Xe vững vàng ngừng ở cửa biệt thự, Cố Tử An cùng Kỷ Tịch mới vừa xuống xe, bác sĩ Tần liền đi tới đón: “Kỷ Tịch, tôi vừa đặt từ nước ngoài cái ghế mát xa trị liệu chuyên dụng, đặc biệt với vị trí eo lưng rất có tác dụng, cậu mau tới thử xem.” Cố Tử An nhíu mày, thấy Kỷ Tịch ngay lập tức đi theo sau bác sĩ Tần, cái miệng nhỏ như mật ngọt: “Chú Tần, chú chu đáo quá, này chắc chắn thoải mái hơn so với người ấn rồi.” Cố Tử An cúi đầu nhìn tay mình, trước mắt lại hiện lên eo nhỏ lắc lư lắc lư. Kỷ Tịch được bác sĩ Tần hướng dẫn, nằm lên ghế mát xa thử: “Chú Tần, cái máy này thật sự thần kì ghê đó, giảm đau eo rõ ràng luôn, giờ cháu không muốn xuống nữa thì làm sao đây.” Bác sĩ Tần vui vẻ ra mặt: “Có hiệu quả thì tốt rồi, vậy chúng ta thử tiếp chức năng tạo nhiệt xem nào.” Quản gia Lý từ phòng bếp đi ra, bưng một chén gạo nếp ngó sen hoa quế vừa được chưng nóng hổi đưa đến trước mặt Kỷ Tịch: “Dù sao hai ngày nay trời mưa dữ quá, cậu cứ nằm ghế này dưỡng thương cho tốt, muốn ăn gì thì chú làm cho cậu.” “Thơm quá đi, cảm ơn chú Lý.” – Kỷ Tịch không khách sáo, há miệng ăng một miếng lớn, mùi vị thanh mát ngọt nhẹ, cùng với các món ăn hằng ngày của quản gia Lý hoàn toàn không nằm trên trục hoành. Cậu khen ngợi nhiệt tình: “Chú Lý, món này ngon quá.” Cố Tử An hơi thất thần, trước kia hắn ghét nhất có người ở trước mặt mình ồn ào ầm ĩ, vậy mà giờ nhìn hai ông một cháu vui vẻ nói cười trong nhà, hắn mới thấy nơi đây rốt cuộc cũng có nhân khí. Cố Tử An trước khi lên lầu không quên nhắc nhở Kỷ Tịch: “Buổi chiều ngày mai khởi hành đi nước Y.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]