Kỷ Tịch bỗng dưng mở to mắt, đôi con ngươi phản chiếu hình ảnh gương mặt phóng đại vẫn luôn tuấn mỹ đẹp động lòng người. Chuyện gì đang xảy ra? Cố Tử An hôn mình? Tại sao Cố Tử An lại hôn mình? Trái tim cậu không khỏi đập nhanh một trận, hầu kết cũng theo bản năng mà lăn lên lộn xuống một chút, trên cánh môi là xúc cảm chân thật nhất mà từ trước đến nay cậu có thể cảm nhận. Trên người Cố Tử An luôn tỏa ra hương vị hormone nồng đậm mãnh liệt, rất nhanh khiến cho cậu không con tâm tư nào hỏi những vấn đề kia nữa, bây giờ cậu chỉ còn cảm giác trong đầu như bị điện giật đến mức choáng váng. Trước kia cậu không có bạn trai, cũng không cùng người khác tiếp xúc thân mật thế này, nhưng giờ đây cậu lại không hề thấy phản cảm khi Cố Tử An chạm vào. Có thể được thân cận với người đàn ông đẹp trai tài giỏi cực phẩm thế này, Kỷ Tịch cảm thấy mình đã rất lời rồi. Cố Tử An nhịn xuống ý định muốn tiến sâu hơn vào thăm dò mỹ vị bên trong khuôn miệng nhỏ kia. Rất nhanh hắn hơi lui về sau kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhìn đôi tai ửng đỏ của Kỷ Tịch, mắt hắn đen nhánh sâu thẳm như đáy hồ, giọng nói khàn khàn lại thêm chút ôn nhu: “Bây giờ tôi phải về công ty một chuyến, mang em đến cầu thủy tinh(*) chơi được không?” [ (*) Là đường bằng kính nằm ở tầng 60 nối giữa hai tòa nhà của công ty Cố Tử An đã nhắc mấy chương trước. ] Cậu nhóc này vẫn như đứa nhỏ đang giận dỗi, phải dỗ dỗ một chút mới được. Đôi mắt Kỷ Tịch như nhuộm một tầng sương mong manh thấu triệt, phảng phất ánh lên tia sáng nóng rực. Cậu nâng cánh tay lên câu lấy cổ Cố Tử An, thân thể cũng sáp tới gần, không hề có ý buông tha sự việc vừa mới phát sinh: “Anh Cố, anh vừa hôn em sao?” Cố Tử An nhướn mày: “Vậy cũng gọi là hôn hả?” Cả mặt Kỷ Tịch đều nhuộm ý cười: “Anh Cố, anh chiếm tiện nghi được rồi lại muốn chơi xấu sao?” Cố Tử An mở rộng cánh tay ra: “Không phải chính em nhào vào ngực tôi ư?” Kỷ Tịch nghĩ ngợi một lúc, xác thật là chính mình vừa rồi dính vào lòng người ta. Khi nụ ôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước kết thúc, trong lòng cậu như có công tắc đột ngột mở ra, cậu chưa bao giờ biết mình sẽ có khát vọng mãnh liệt cùng một người thân mật đến vậy. Kỷ Tịch ỷ vào vết thương trên eo mình nên Cố Tử An sẽ không mạnh tay đẩy ra, tiếp tục dính sát vào người hắn: “Anh Cố, trước kia anh từng hôn môi ai chưa?” Cố Tử An cảm thấy vô cùng hứng thú: “Nếu rồi thì sao, mà chưa thì sao?” Kỷ Tịch hơi híp đôi mắt hoa đào vương ánh nước, giơ tay dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên môi Cố Tử An, lời nói mang theo mười phần khiêu khích: “Nếu rồi thì anh dạy em thêm đi, còn nếu chưa, em và anh có thể làm thêm vài lần rèn luyện thực tiễn một chút.” Cậu chưa từng nghĩ tới có thể cùng Cố Tử An kéo dài mối quan hệ này, đầu tiên bởi vì cách biệt thân phận và địa vị của hai người quá lớn, thứ hai giữa hai người luôn tồn tại mối quan hệ hiệp ước với mục đích đôi bên cùng có lợi, cũng có thể không cần đến bốn tháng, Cố Tử An sẽ đứng dậy phủi mông bỏ đi. Nếu như vậy, ở gần một người đàn ông hoàn mỹ trên mọi phương diện mà mỗi ngày chỉ được nhìn thôi thì quá thiệt rồi, thế nào cũng phải cho bản thân kiếm chút lời mới được. Ánh mắt Cố Tử An thâm trầm, nắm bàn tay Kỷ Tịch đang làm loạn trên miệng mình ra, giọng nói cũng trở nên lạnh xuống vài phần: “Vật nhỏ này, em có biết mình đang nói gì không?” Tiến thêm một bước nữa, đương nhiên không chỉ đơn giản là hôn môi như vậy, bởi vì thời cơ chưa đến, hắn cũng không nghĩ sẽ động vào cậu nhanh như thế này. Kỷ Tịch thoáng chốc tỉnh táo lại. Đúng rồi, người này là kẻ giàu nhất nơi đây, cao cao tại thượng muốn gì có nấy, muốn dạng thanh niên nào mà không được, sao có thể tùy ý cùng một ‘đối tác’ như mình phát triển quan hệ cành mẹ đẻ cành con(*) như vậy chứ. [ (*) cành mẹ đẻ cành con: sự việc phát sinh ngày một nhiều, như cành cây sinh sôi nảy nở ra nhiều nhánh cây khác. ] Thâm tâm cậu bắt đầu nổi lên ý xấu, không phải hắn không muốn có quan hệ nào khác ngoài cái hiệp ước kia với mình sao? Mình đây càng muốn chọc hắn trêu hắn, thân thể cùng diện mạo này của nguyên chủ là vũ khí lợi hại nhất, ở cùng nhau dưới một mái nhà mỗi ngày, để xem hắn có nhịn được hay không. Cả gương mặt Kỷ Tịch đều rũ xuống, bày ra bộ dạng bi thương: “Anh Cố, em biết mình xuất thân không tốt, cha mẹ đều không có mặt mũi địa vị, bản thân thì hai bàn tay trắng không công việc không nhà không tiền, còn phải dựa vào anh mới nhận được chút tài nguyên, nếu không phải vì khúc mắc với Cố Cảnh Diệu, anh căn bản cũng sẽ không để em vào mắt.” “Em nhìn y như mấy con chó con mèo ở lề đường không ai muốn nuôi hết, vậy mà anh đồng ý mang em về, em vô cùng biết ơn anh, thật sự không nên đi quá giới hạn của hiệp ước. Vừa rồi là do bị sức hấp dẫn của anh mê hoặc á, em nhất thời bị mất trí nên mới nói ra những lời không nên nói. Anh Cố, anh đừng giận mà, được không?” Cố Tử An rất bình tĩnh xem cậu diễn xuất, chờ Kỷ Tịch nói xong hắn mới hừ nhẹ một tiếng: “Em vừa nhảy tốt vừa đàn giỏi, diễn xuất còn vô cùng thành thục nữa, tôi rất thắc mắc, em đi thử vai 《 Song Sinh 》 chắc cũng sẽ đạt chứ?” Kỷ Tịch “Phụt” một tiếng bật cười, tuy Cố Tử An thẳng thắn vạch trần cậu, giọng điệu lại không chút nào phản cảm hoặc không vui cả, cậu chỉ đành ngừng đề tài xấu hổ này lại, nói lảng sang chuyện khác: “Anh Cố, vậy anh có dẫn em đi cầu thủy tinh chơi nữa không? Em có thể nói không lựa lời, nhưng anh thì không thể không giữ lời nha.” Cố Tử An lắc đầu cười, hơi bất đắc dĩ nói: “Đi.” Xe trực tiếp chạy đến tầng hầm ga-ra dưới tập đoàn Mộng An, hai người đi vào thang máy chuyên dụng của chủ tịch lên thẳng tầng 60, ở đây có thư ký và bí thư một trái một phải khoanh tay đứng thẳng: “Chào Cố tổng, chào Kỷ tiên sinh.” Kỷ Tịch nhìn văn phòng khí thế xa hoa trước mặt, trong lòng vốn bình tĩnh, trên mặt lại giả vờ lộ biểu cảm khoa trương của một tên chưa trải sự đời: “Woa, anh Cố, mỗi ngày anh đến nơi này làm việc quả là hưởng thụ ghê nha, không gian ở đây tốt quá, em cũng muốn đến đây làm nữa!” Cố Tử An: “Được thôi. Đừng làm diễn viên nữa, đến đây làm thư ký riêng cho tôi.” Kỷ Tịch ngẩng đầu lên: “Người ta đúng là muốn làm thư ký riêng của anh đó, mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh anh tha hồ cọ cọ.” Cố Tử An gập ngón tay giữa gõ gõ trán cậu, quay đầu phân phó thư ký: “Thư ký Lý, cậu dẫn Kỷ Tịch đến cầu thủy tinh tham quan đi, eo em ấy có chút thương tích, cậu cố gắng để ý một chút, Bí thư Trương, cậu đi cùng tôi tới văn phòng xử lý văn kiện.” – Nói xong hắn quay đầu đi thẳng về phía văn phòng của mình. Kỷ Tịch nhìn theo bóng dáng Cố Tử An, sau đó mới thành thật đi bên cạnh thư ký ra ngoài. Thư ký Lý giới thiệu với Kỷ Tịch: “Kỷ tiên sinh, hôm nay trên đó có hơi ồn ào một chút, những người trong giới giải trí hiện đang tham gia tiệc ăn mừng ở tầng cao nhất của tòa nhà đối diện.” Kỷ Tịch hiếu kỳ hỏi: “Tiệc ăn mừng gì vậy? Sao Cố tổng không tham gia.” Thư ký Lý mang gương mặt mỉm cười, cung kính kiên nhẫn giải thích với Kỷ Tịch: “Khoảng thời gian trước công ty có đầu tư một bộ điện ảnh, dùng hầu hết nghệ sĩ của công ty. Hai ngày trước diễn ra liên hoan phim, bộ phim này thu về hai giải thưởng lớn là nam chính xuất sắc nhất và phim điện ảnh xuất sắc nhất, mà nhất ca của công ty, Giang Lục là nam chính bộ phim này, cũng là ảnh đế mới của năm nay. Bọn họ bây giờ đều đang ở bên kia tổ chức ăn mừng một trận.” Dừng một chút anh lại nói: “Cố tổng chưa bao giờ xuất đầu lộ diện tham gia những hoạt động kiểu này, có rất nhiều người đến công ty làm đã vài năm mà ngay cả mặt của Cố tổng cũng còn chưa thấy.” Phương hướng kinh doanh của tập đoàn Mộng An lúc trước chuyên về địa ốc bất động sản và khai thác nguồn năng lượng mới, Cố Tử An cũng chỉ gần hai năm trở lại đây mới đem công ty đầu tư vào mảng giải trí điện ảnh này, chuyện này Kỷ Tịch có biết một chút. “Giang Lục?” – Từ trước đến nay Kỷ Tịch cũng không hẳn thích giao tiếp với người khác, cậu mong sao đám đông bên kia cứ vui chơi như vậy, tốt nhất đứng nhìn thấy mình, mặc ai nấy chơi là được rồi. Sắc trời đã tối, thư ký Lý mở cánh cửa kính to rộng ra, một trận gió lạnh cùng cảnh đêm rực rỡ lung linh phút chốc ùa vào trong sảnh. Kỷ Tịch hít vào một hơi gió lạnh, cảm giác như mấy trò nực cười trong hai ngày qua cùng thân thể khó chịu đều bị gió đêm gột rửa sạch sẽ. Cậu chậm rãi dẫm lên sàn kính trong suốt dày cộp cách mặt đất hơn 300 mét. Ngẩng đầu nhìn lên là ánh trăng trong veo sáng tỏ, bầu trời màu xanh đậm đầy sao như khảm một lớp kim cương nạm ngọc, cúi đầu nhìn xuống là toàn bộ thành thị tấp nập giao nhau, nghê hồng(*) lập loè phố xá, dòng xe cộ đua nhau chen chúc hòa lẫn vào ánh đèn vàng dịu ấm áp. [ (*) Nghê hồng: đèn neon. ] Kỷ Tịch dường như đứng giữa không trung, tức khắc cảm thấy bản thân nhỏ bé vô cùng, đến mức nhận ra căn bản không cần đem thời gian sức lực của mình lãng phí lên những việc không đáng, từ giờ chỉ cần nỗ lực làm việc hưởng thụ sinh hoạt hằng ngày mới không uổng công sống một đời này. Thư ký Lý thấy cậu qua nửa ngày vẫn không nhúc nhích, tiến lên dò hỏi: “Kỷ tiên sinh đang sợ sao? Cái này nhìn thì rất cao, kỳ thật rất an toàn, cậu cứ nhìn phía trước, đừng cúi đầu sẽ không thấy sợ nữa.” Kỷ Tịch tuy không thích giao thiệp với quá nhiều người, nhưng lá gan thật ra không nhỏ, trước đây những trò thể thao mạo hiểm như leo núi nhảy dù linh tinh cậu đều đã từng thử qua rồi, vừa rồi chỉ hơi thất thần trong chốc lát thôi. Cậu bước lên phía trước hướng tới con đường bằng kính thẳng tắp, quay đầu lại lễ phép nói: “Được, cảm ơn thư ký Lý.” Thư ký Lý đang chuẩn bị theo sau cùng đi với Kỷ Tịch, thuận tiện giới thiệu cho cậu một chút về tòa tháp đôi này, chợt di động trong túi lại vang lên. Kỷ Tịch thấy anh ta lộ vẻ mặt khó xử, cười nói: “Thư ký Lý đang vội thì cứ đi đi, tôi một mình dạo chơi ở đây một chút, đợi lát nữa sẽ đi tìm anh Cố.” Thư ký Lý thấy cậu nói như vậy, hơi khom người cung kính chào, sau đó quay đầu tiếp điện thoại rồi rời đi. Kỷ Tịch nhìn xung quanh một vòng, ở trong lòng liên tục cảm thán, tập đoàn Mộng An này xác thật phi thường hoa mỹ tráng lệ, con đường bằng kính này vừa to vừa rộng, trên đó còn có một hoa viên nhỏ, một cái ghế mây treo lên dây, bên cạnh có một cái bàn đã đầy đủ mọi thứ, xem ra thường ngày Cố Tử An thường xuyên xuất hiện ở đây. Cậu đi lên trước ngồi vào ghế mây treo lủng lẳng, chân vừa vặn chạm nhẹ xuống đất, bàn tay thuận tiện đùa nghịch từng phiến lá nhỏ đang đung đưa lay động của chậu cúc nhỏ trên bàn. Có lẽ do không có người chuyên tâm chăm sóc, chậu cúc này trông cũng không tốt bằng những chậu hoa trong vườn nhà Cố Tử An. “Cậu kia, không biết đây là khu vực riêng của Cố tổng sao? Ai cho cậu ngồi đó hả?” – Một âm thanh mang ý trách cứ từ phía trước truyền tới. Kỷ Tịch thở dài, nghĩ sao mà tìm nơi yên tĩnh tịnh tâm lại khó đến thế. Cậu điều chỉnh biểu cảm gương mặt một chút, ngẩng đầu nhìn người nọ nói: “Tôi lên hít thở không khí chút, lát nữa sẽ xuống.” Dù sao cậu cũng không thể vừa gặp người ta đã nói, ‘tôi là bạn trai trên hiệp ước của chủ nhân tòa tháp này, Cố Tử An, chính hắn dẫn tôi lên đây’ được. Hơn nữa thời điểm bắt đầu giao dịch này, Cố Tử An đã rõ ràng nhấn mạnh: Không! Công! Khai! Giang Lục thấy Kỷ Tịch vẫn còn tùy tiện ung dung ngồi đó, một chút biểu cảm bị làm phiền cũng không có, trong lòng y nghĩ có khi nào người này có quan hệ với Cố Tử An hay không, nhưng ngay lập tức lại bị y bác bỏ. Nhiều năm qua Cố Tử An chỉ biết vùi đầu làm việc công tác, thậm chí còn chẳng rảnh để bận tâm đến các mối quan hệ cá nhân, hơn nữa Cố tổng đều không cho bất cứ ai thân cận với mình, người trước mắt lại lạ mặt như vậy, sao có thể quen biết với Cố Tử An được chứ. Cầu thủy tinh này vốn ngày thường đều không mở cửa, đây hẳn là người mới vào công ty nổi lên tính tò mò, nhân lúc tòa nhà đối diện mở tiệc mừng liền lén đi lên. Trong tay y còn cầm một ly rượu, bước lên trước nhíu mày nói: “Nơi này là hoa viên riêng thuộc về Cố tổng, nếu như bị ngài ấy hoặc trợ lý thấy được, cậu liền chờ bị đóng băng đi. Người đại diện của cậu là ai? Cái này mà hắn cũng không dạy cậu sao?” Kỷ Tịch thầm nghĩ, anh quả thật đề cao tôi quá, loại người thấp bé như tôi sao có thể vào làm công ty lớn như vậy chứ. Cuối cùng cậu cũng không muốn làm người ta mất mặt, đứng lên nói: “Cảm ơn anh, đúng là tôi không biết việc này.” – Cậu tiến lên hai bước, lúc này nương theo ánh đèn sáng từ bốn phía chiếu rọi mới thấy rõ gương mặt người kia, thanh tú nhẹ nhàng, khí chất không tầm thường, chỉ là trên người nồng nặc mùi rượu, so với con ma men cũng không khác mấy: “Vậy tôi xuống trước đây.” “Đứng lại, nếu không muốn nói người đại diện của cậu là ai, thì ít nhất cũng cho tôi biết cậu tên gì?” – Giang Lục thấy cậu vậy mà lại không nhận ra mình, trong lòng sinh ra chút tức giận. Người ở hai tòa nhà này có thể không biết Cố Tử An, nhưng làm gì có ai không biết Giang Lục này, y thật sự muốn biết tên người mới không có mắt này rốt cuộc là ai. Khi y nói chuyện, động tác trên tay có hơn lớn nên rượu trong ly sóng sánh rơi ra ngoài, đọng thành vũng nhỏ trên sàn kính. “Tôi……” – Vốn dĩ Kỷ Tịch đã xoay người muốn đi, nghe y nói như vậy thì quay đầu lại, mắt còn không kịp nhìn đến mặt người nọ đã bị hấp dẫn bởi sắc đỏ óng ánh của rượu trên mặt sàn kính. Người nọ đã hơi say lại mang theo lửa giận nên không hề chú ý tới, nếu không cẩn thận giẫm lên có thể sẽ bị trượt ngã rất đau: “Cẩn thận!” Giang Lục thấy cậu muốn nói gì đó, y nhíu mày tiếp tục đi về phía trước: “Cậu…… A……!!!” Kỷ Tịch đang trong tư thế làm người tốt chuẩn bị nhào tới đỡ người, thấy chân y quả nhiên giẫm lên vũng rượu, trượt một cái cả người lảo đảo muốn va vào mặt kính thép bảo hộ, cậu phóng nhanh một bước ôm lấy eo người nọ kéo về: “Không sao chứ?” Giang Lục bị dọa đến túa ra một thân mồ hôi lạnh, chất liệu của đường kính cùng vòng phòng hộ này là hàng chuyên dụng, nhưng cũng rất trơn trượt. Lúc trước có nhân viên trong công ty bị trượt chân ngã ở đây, tai nạn lần đó khiến vị kia gãy cả cổ chân, từ đó trở đi công ty mới ra quy định sẽ không mở cửa đường kính nếu không thực sự cần thiết. Y dùng hai tay ôm chặt lấy Kỷ Tịch, cũng nháy mắt tỉnh rượu hai ba phần: “…… Cảm ơn cậu nha.” Kỷ Tịch nhíu mày hít vào một hơi, một tay đỡ lấy người kia, một tay vòng ra sau xoa xoa phần eo vừa bị tác động đau đớn. “Cậu…… Không sao chứ?” – Giang Lục thấy mặt cậu hơi nhíu, dường như đang ẩn nhẫn nhịn đau, y vội hỏi. “Không sao, vết thương cũ thôi.” – Kỷ Tịch tùy tiện đáp, cắn chặt răng cẩn thận đỡ y đến hoa viên nhỏ, chỉ tấm thảm dưới chân lên tiếng nhắc nhở: “Đế giày của anh còn ướt, lau lên thảm này đi.” – Thấy người này có chút thất thần, Kỷ Tịch buồn cười hỏi: “Sao vậy, eo cũng đau sao?” Lúc này Giang Lục mới thấy rõ gương mặt của người đối diện, vừa đáng yêu lại không mất anh khí, vừa tuấn lãng lại có chút nhu hòa, là một gương mặt trẻ phi thường xinh đẹp lại không có bất kì biểu cảm công kích nào. Nhìn qua có vẻ gầy, thế nhưng không ngờ được phản xạ và động tác vừa nhanh vừa chuẩn như vậy. Y nghĩ đến vừa rồi mình hô to gọi nhỏ với người này, cậu ta lại không so đo hiềm khích trước đó mà xông tới cứu mình, còn động phải vết thương cũ, điều này khiến y thoáng xấu hổ, liền rất nghe lời mà dẫm dẫm chân xuống mặt thảm, tìm chút gì để nói: “Tôi không có việc gì đâu, chỉ là…… vừa rồi…… tôi…… Cái kia……” Kỷ Tịch nghe y nói không việc gì mới nhẹ thở ra một hơi, cậu nhìn thần sắc người này một lúc mới nghĩ ra, y chỉ là ngoài miệng nóng nảy, trong lòng thì không có tâm cơ gì, có lẽ từ nhỏ sống một cuộc sống không phải lo cơm áo, được cha mẹ chiều chuộng mới sinh ra vị thiếu gia tùy hứng này: “Vậy anh cứ ngồi đây nghỉ một lát, tôi đi xuống trước.” Người này thì không sao, nhưng eo của cậu đã đau thấu trời rồi, giờ chỉ muốn tìm chỗ nào nằm nghỉ ngơi một chút thôi. “Kỷ tiên sinh.” – Thư ký Lý từ xa nhìn thấy có hai người ở đây, anh chạy chậm đến gần: “Giang Lục, sao cậu lại ở đây?” Giang Lục nhìn thư ký Lý, trên mặt bỗng chốc trở nên hoảng loạn: “Thư ký Lý, tôi……” – Thời điểm con đường bằng kính mở cửa thì ai cũng có thể đi lên, nhưng hoa viên nhỏ của riêng Cố tổng này ngày thường không ai được phép đi vào. Kỷ Tịch mắt nhìn mũi mũi nhìn tim lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra: “Anh Lý, anh ấy uống nhiều quá nên ra đây cho thóang khí, tôi mới vừa gọi anh ấy nói chuyện phiếm vài câu thôi.” Giang Lục lúc này mới phản ứng được xưng hô giữa hai người: Kỷ tiên sinh? Anh Lý? Y lập tức nhìn về phía người đang bên cạnh đỡ mình, cậu ta rốt cuộc có thân phận gì? Kỷ Tịch thấy Giang Lục kinh ngạc nhìn mình, thầm nghĩ người này dù sao cũng là nhất ca của giải trí Mộng An, tính cách hơi kiêu ngạo tự phụ một chút cũng có thể tha thứ, hơn nữa nói không chừng về sau sẽ còn chạm mặt, cậu cười hào phóng: “Chào anh Lục, tôi là Kỷ Tịch.” “Cậu……” – Trong lòng Giang Lục còn không hết nghi hoặc, Kỷ Tịch là ai? Lại đáng giá để thư ký Lý cẩn thận đối đãi như vậy? Xem ra vẫn là ngưới bên cạnh của Cố Tử An, là ………người yêu Cố Tử An sao? “Tôi xuống trước đây, anh ngồi nghỉ một chút hẵng đi.” – Kỷ Tịch thấy y vẫn còn đứng vững được mới buông cánh tay đang đỡ người ra, quay sang nói với thư ký Lý: “Chúng ta đi thôi.” Giang Lục nhìn bóng dáng hai người rời đi, đứng ngốc tại chỗ, một lúc lâu sau cũng không nhúc nhích. Khi y chuẩn bị xoay người đi đến tòa nhà đối diện để xuống lầu, đôi mắt đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Bước chân Giang Lục dừng lại, thấy Cố Tử An nhanh chóng vòng lấy eo Kỷ Tịch, nửa ôm nửa dìu người nọ đi xuống. — Cố Tử An vội vã xử lý xong mọi việc, vốn dĩ chuẩn bị đi tìm Kỷ Tịch ở đường kính, vừa rời khỏi văn phòng đã thấy cậu từ phía xa lại đây, nhìn gương mặt Kỷ Tịch hắn liền biết eo cậu ấy lại đau rồi. “Tiểu Lý, xảy ra chuyện gì?” – Hắn lập tức chặn đường hai người, ôm cậu vào lòng, xoay người đi ngược trở lại văn phòng mình, còn không quên bày ra bộ dạng lạnh lùng hỏi thư ký Lý đang theo bên cạnh. “Tôi……” – Thư ký Lý sợ tới mức cả người đều run lên một chút, anh ta cũng không biết được tại sao mình chỉ vừa đi trả lời một cuộc điện thoại thôi mà người trong lòng của lão tổng lại đau eo rồi. Kỷ Tịch hai tay ôm lấy Cố Tử An nhanh chóng giải thích: “Anh Cố, anh Lý vẫn luôn để ý em mà, chỉ là vừa rồi em có hơi phấn khích một chút, nhảy nhót hơi quá mới đụng đến eo, em không sao hết, nằm nghỉ một chút là được.” Cố Tử An nghe vậy thì không nói gì, chỉ nghiêng đầu liếc mắt lạnh lùng nhìn thư ký một cái. Thư ký Lý theo Cố Tử An đã nhiều năm, lập tức hiểu được đây là muốn mình đi mua thuốc, anh hơi khom người chào Cố Tử An, sau đó nhanh chân chạy ra ngoài. Cố Tử An dùng một chân đá cửa văn phòng, ôm Kỷ Tịch đi vào phòng nghỉ phía trong. Phòng nghỉ của hắn vô cùng đầy đủ tiện nghi, từ giường lớn sô pha đến buồng vệ sinh đều có. Cố Tử An khom lưng nhẹ nhàng đặt Kỷ Tịch lên giường. Kỷ Tịch nhớ tới lúc trên xe mình đã thua hắn một ván, bây giờ là cơ hội tốt để bù lại chút mặt mũi cho mình. Chân cậu đặt ở trên giường, một chân còn câu lên cổ tay Cố Tử An quyết không buông, mở to đôi mắt đầy vô tội, nét mặt tràn ngập ý cười mập mờ quyến rũ, giọng nói lại có chút giận dỗi vô cớ: “Anh Cố, anh lại muốn bỏ em ở lại một mình à?” Lời này chính là khúc mắc lớn nhất đối với Cố Tử An, hắn cảm giác mỗi khi mình rời cậu nhóc này nửa bước, Kỷ Tịch chắc chắn sẽ xảy ra việc gì đó, nhưng vật nhỏ này chỉ cần ba ngày không ăn roi là sẽ leo lên nóc nhà lật ngói ngay. Hắn nhíu mày cố tỏ ra lạnh lùng nói: “Buông ra, nằm xuống đàng hoàng đi.” Kỷ Tịch khẽ cắn môi, mặt hướng lên trên mặt hắn dán dán cọ cọ, giọng nói ngọt nị dính người: “Eo người ta đau, không muốn ở một mình đâu. Anh Cố, anh ở đây với em đừng đi đâu có được không?” Cố Tử An cố gắng không chạm vào eo cậu, không dám dùng sức tránh ra một bên, giằng co một phút, Cố Tử An nhìn cái người lộn xộn này cứ ưỡn eo lên, quyết định không so đo với tên nhóc đang bị thương này nữa: “Được rồi, tôi không đi đâu hết, em buông ra trước đã.” Tên nhóc này thà chịu đau cũng buộc hắn phải thỏa hiệp một lần, Cố Tử An trên đời này lại hận nhất kẻ nào muốn áp chế hắn, nhưng nếu vật nhỏ này dùng bản thân cố tình trêu hắn như vậy, thôi thì mặc cậu ta chơi đùa một lần đi. Kỷ Tịch dùng sức cắn môi dưới mới không làm mình cười ra tiếng. Đây chính là ranh giới của cuộc cách mạng trường kì kháng chiến đó! Giờ này phút này, Kỷ Tịch cậu đây rốt cuộc sau thời gian dài giằng co chiếu đấu với nhà tư bản độc tài Cố Tử An, cuối cùng cũng giành được thắng lợi. Dù trận này thắng cũng không tính là lớn, nhưng cũng đủ làm cho cậu như uống một viên thuốc trợ tim phấn chấn tâm lí, làm cho cậu càng tin tưởng sẽ có ngày cuộc cánh mạng này toàn thắng. Cậu thực sự mong chờ tương lai không lâu sau, kẻ nông nô nghèo khổ này có thể xoay người thay đổi số phận. Cậu nhếch miệng trộm cười, chuẩn bị thừa thắng xông lên, cho nhà tư bản này một kích đón đầu, củng cố mở rộng thành quả thắng lợi: “Anh Cố, vậy anh hôn em một cái đi, hôn rồi em mới tin.” Cố Tử An nhướn mày nhìn cậu, nhẹ nhàng chọc chọc cái eo không yên phận trong ổ chăn, eo của vật nhỏ này mẫn cảm chỗ nào hắn cũng đều biết cả rồi. Kỷ Tịch nhịn nửa ngày đã quá vất vả rồi, rốt cuộc chịu không nổi nữa mới sặc cười ra tiếng, cậu nhanh chóng buông tay Cố Tử An, bảo vệ eo của mình, vừa cười vừa kháng nghị: “Anh Cố, anh chơi xấu.” Cố Tử An thấy cậu cười vui vẻ thì cảm giác tâm tình của mình cũng trở nên thoải mái hơn nhiều, giống như từ khi trọng sinh đến giờ, mọi phiền muộn khó chịu trong lòng bây giờ cũng vơi đi không ít. Kỷ Tịch thuận thế ghé vào giường nệm to rộng mềm xốp, ôm chầm tấm chăn ấm áp bên cạnh, than thở nói: “Anh Cố, giường này thoải mái ghê á, nếu ai đó có lòng tốt xoa eo cho em nữa thì quá hoàn hảo luôn. Anh Cố, anh có phải là người có lòng tốt kia không?” “Em bớt nói đi.” – Cố Tử An lấy trong tủ quần áo ra một bộ áo ngủ ném cho cậu: “Tôi ra ngoài lấy thuốc, em nhanh thay đồ đi.” “Hả?” – Kỷ Tịch ôm lấy bộ đồ ngủ vào lòng: “Anh Cố, tối nay chúng ta không về nhà sao?” Kỳ thật hiện tại cậu cũng không muốn về nhà, ngồi trên xe sao có thể thoải mái bằng trên giường được, eo lại đau như thế, mấy ngày này đúng là nên nghỉ ngơi nhiều hơn, không thể tạo áp lực được nữa. Cố Tử An khẽ hừ một tiếng: “Người có thói ở sạch lại có thể đem phòng khách bày ra như em, còn thoải mái mặc áo ngủ an tâm nằm trên giường người khác, chậc…” Kỷ Tịch nằm gối đầu lên cánh tay nhìn Cố Tử An, ý vị sâu xa nói: “Anh Cố, lúc anh mắng người nhìn đáng yêu lắm đấy.” Cố Tử An lạnh nhạt mở cửa, không nói một lời đi ra ngoài. Lấy thuốc từ thư ký Lý trở vào phòng, Cố Tử An ngồi ở đầu giường, cẩn thận xốc vạt áo cậu lên, nhìn vòng eo trắng mịn thon chắc như thể nhìn một món trân bảo quý giá vô ngần. Hiện tại ngoại trừ công việc cùng báo thù, hắn bắt đầu có chút hứng thú với những dạng bảo bối như thế này. Hắn tự cảm nhận động tác của mình so với sáng nay càng thêm thành thục, ấn ấn rất ra gì và này nọ, nghe thấy Kỷ Tịch phát ra tiếng hít thở đều đặn, vật nhỏ này vậy mà không chút phòng vệ vô tư ngủ rồi. Cố Tử An rất hâm mộ cậu có thể ngủ ngon như thế. Từ khi hắn trọng sinh tới nay, cơ bản là không một đêm nào có thể ngủ trọn một giấc, cả đêm lăn qua lộn lại mất ngủ cũng trở nên bình thường với hắn. Lần này hắn không có tâm tư gì, sửa sang quần áo cho Kỷ Tịch xong xuôi, đắp chăn đàng hoàng, chỉ để ở đầu giường chút ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ, lúc này mới cầm quyền sách tựa vào bên giường bắt đầu đọc. Kỷ Tịch ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng xoay người, kết quả mới vừa cử động liền cảm thấy cánh tay cùng phần eo đều đau đến lợi hại, cậu nhíu mày “Shhh” một tiếng. Cố Tử An thấy cậu giật giật người, đặt sách lên tủ đầu giường, chuẩn bị đi qua xem cậu có chuyện gì. Kỷ Tịch vừa ngủ dậy có chút ngốc, ngơ ngác hai giây mới phản ứng được mình đang ở đâu. Cậu nhìn chăn trên người mình, ngẩng đầu nói với Cố Tử An: “Anh Cố, sao anh không ngủ?” Cố Tử An nâng tay nhìn đồng hồ: “Bốn giờ rưỡi rồi, trời sắp sáng, em ngủ tiếp một lát đi.” Kỷ Tịch chống khuỷu tay nhẹ nhàng trở mình, nằm ngửa ở trên giường, nghĩ nghĩ một hồi lại hỏi hắn: “Anh Cố, có phải ban đêm anh thường xuyên không ngủ được đúng không, anh mất ngủ sao?” Cố Tử An cầm sách lên, không để ý đến cậu. Kỷ Tịch cách một lớp chăn nhẹ nhàng đẩy đẩy Cố Tử An. Hắn như cũ không nhúc nhích. Kỷ Tịch thở dài: “Anh Cố, em muốn đi vệ sinh, anh đỡ em được không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]