Chương trước
Chương sau
Có nhân viên công tác thấy được một nam sinh dáng người thon dài đứng bên cạnh điện thoại di động, mặt mày bình tĩnh.
Hắc vô thường duỗi tay về phía Tạ Cảnh: "Huynh đệ, đây là bạn gái của cậu sao?"
Một bên của Tạ Cảnh là con quỷ bị khi dễ, một bên là cô gái bị dọa đến hét ầm lên.
Mi mắt buông xuống, nhìn 'Hắc vô thường' nằm rạp trên mặt đất, nhẹ ừ một tiếng.
Hắc vô thường cảm thán: "Cậu thật là khổ."
Bạn gái cường đại như vậy, vị huynh đệ này nhìn gầy gò như thế, có thể chịu được sao.
Một nhân viên công tác khác đóng vai Sadako đỡ lấy đầu mình, nhìn về phía Tạ Cảnh: "Người anh em, nhanh bảo bạn gái của cậu tỉnh táo một chút đi, còn tiếp tục như thế, nhà ma này liền thật sự thành nhà ma đấy."
Lời nói này khá đáng sợ.
Nhưng mà ――
Tạ Cảnh rất thong dong: "Sẽ không, cô ấy ra tay có chừng mực."
Hơi dừng lại, "Coi như mấy người có thành quỷ, cô ấy cũng sẽ không hù chết mọi người đâu."
Nghe được câu này các nhân viên tập thể trầm mặc: "..."
Bên trong nhà ma còn được ăn thức ăn cho chó.
Vừa đau vừa no bụng.
Tạ Cảnh quay xong cảnh cuối cùng của video, là cảnh Thích Du đứng ở giữa, hai bên tất cả đều là 'thi thể của quỷ'.
Thích Du nhìn nhóm quỷ quái tất cả đã nằm xuống.
Tạ Cảnh liền bước tới.
Một giây sau.
Thích Du vọt thẳng tới bổ nhào vào trong ngực Tạ Cảnh, cả người treo ở trên người hắn, bắt đầu ríu rít: "Thật là sợ, thật là sợ, thật là sợ."
"A a a a, thật là dọa người."
"Tôi không đến nhà ma nữa đâu."
Tay Tạ Cảnh cầm điện thoại di động run một cái.
Sau đó vững vàng ôm cô đi ra ngoài.
Cũng không tính nói cho cô biết, những con 'quỷ' kia còn sợ cô đến hơn.
Nhóm quỷ quái nhìn thấy bọn họ rời đi, dắt dìu nhau đứng lên.
Lúc này, người phụ trách ở bên trong theo dõi thấy lạ nên cuối cùng cũng đi ra ngoài gặp nhóm nhân viên này.
Nhìn thấy dáng vẻ kỳ kỳ quái quái của bọn họ đỡ lẫn nhau.
Người phụ trách bị dọa sợ: "Mọi người đây là?"
"Thật sự đụng phải quỷ?"
Các nhân viên: "So với quỷ còn đáng sợ hơn!!!"
"Về sau nhìn thấy mấy cô nương xinh đẹp, tuyệt đối không nên cho mấy cô gái đó vào!!!"
Thích Du không biết mình đã bị liệt vào danh sách cự tuyệt tiến đến nhà ma.
Ra bên ngoài, ánh nắng lập tức trút xuống.
Tạ Cảnh vỗ vỗ lưng cô: "Được rồi, ra ngoài rồi."
Thích Du vẫn còn ghé vào cổ Tạ Cảnh, làm bộ mình rất sợ hãi.
Kỳ thật là vì che giấu sự bối rối của mình.
Vừa rồi được Tạ Cảnh ôm ra, Thích Du đã tỉnh táo lại, nghĩ đến mình vừa rồi làm cái chuyện ngu xuẩn đó, không còn mặt mũi gặp người!
Đem mặt chôn ở cổ Tạ Cảnh, sống chết không ra.
Bởi vì tóc được bện thành hình xương cá, mặc dù tinh xảo xinh đẹp, nhưng rất dễ bị rối.
Mái tóc chỉnh chu ban đầu đã trở thành nhúm lông xù.
Dưới sợi tóc tán loạn, tai nhỏ đã đỏ như máu.
Vừa rồi đầu óc không suy nghĩ được gì, thật sự coi mình đã gặp quỷ, phản xạ có điều kiện mà đánh người.
Tạ Cảnh nhìn dáng vẻ bây giờ của cô.
Yết hầu phát ra tiếng cười trầm thấp: "Hiện tại biết thẹn rồi à."
"Thích tiểu thư vừa rồi dũng cảm chiến đấu với đám quỷ, rất tiêu sái."
Không nghĩ tới Tạ Cảnh còn trêu chọc.
Thích Du sinh không thể luyến: "..."
Cả người không có khí lực ghé vào cổ Tạ Cảnh, chân dài cuộn vào eo, gắt gao không xuống.
Váy dài rủ xuống, lộ ra bắp chân trắng nõn của Thích Du.
Bất kể là nam sinh hay nữ sinh đi ngang qua, đều sẽ theo bản năng hướng về phía chân Thích Du mà nhìn.
Đáy mắt Tạ Cảnh có mấy phần không vui.
Cưỡng ép kéo Thích Du xuống, tự tay giúp cô vuốt thẳng váy lại: "Không đi chơi trò khác à."
Thích Du rốt cuộc cũng kịp phản ứng mình đang mặc váy, động tác lúc nãy thật sự là không quá lịch sự.
Không hề giãy dụa.
Nhưng hận không thể đem mặt chôn trong ngực Tạ Cảnh.
Cô tuyệt đối không phải là muốn thừa cơ chiếm tiện nghi.
Mãi mới chờ đến lúc Thích Du tỉnh táo lại, cô liền đi xin phương thức liên hệ với người phụ trách của công viên trò chơi.
Thanh toán tiền thuốc men cho mọi người trong nhà ma.
Tạ Cảnh lẳng lặng mà nhìn cô ráng chống đỡ sự quẫn bách cảu mình, cùng người phụ trách nói chuyện.
Sau khi cô nói xong lời xin lỗi và giải quyết mọi chuyện, Tạ Cảnh mới nhàn nhạt mở miệng: "Chờ chút nữa sẽ có người tới nói chuyện bồi thường công việc cho mọi người."

Mười phút sau.
Dãy ghế bên ngoài nhà ma.
Tạ Cảnh cầm trong tay một chiếc lược, giúp Thích Du chải lại một đầu tóc dài rối bời.
Ánh nắng buổi sáng thật chói mắt, nhưng ở dưới cây ngô đồng, chỉ có một vài tia nắng nhỏ vụn  xuyên qua tán cây rơi trên người bọn họ.
Phá lệ ôn Nhu, nhưng không loá mắt.
Không ít người khi đi ngang qua đây, đều sẽ nhìn bên này một chút.
Khung cảnh này thật sự là quá tươi đẹp.
So với phim thần tượng còn xinh đẹp hơn.
Nhất là hai 'nhân vật chính' đều có giá trị nhan sắc cao, hoàn toàn có thể nhận danh hiệu nhân vật chính phim thần tượng.
Từng sợi tóc đen nhánh của Thích Du dưới ánh mặt trời, giống như là dát lên một tầng ánh vàng hơi mỏng.
Ngón tay thon dài như ngọc của thiếu niên cầm lấy từng lọn tóc của cô, chăm chú chải thẳng lại từng chút một, hoàn toàn không cảm thấy đây là một chuyện rất phiền phức, rất có kiên nhẫn.
Ánh nắng quá đẹp, thiếu niên quá dịu dàng.
Thích Du rất nhanh liền gật gù buồn ngủ.
Vừa rồi, sau khi trải qua một trận chiến đấu bên trong nhà ma, Thích Du lúc đầu không còn mấy sức lực, lúc này càng cảm thấy mệt mỏi.
Hận không thể cứ như vậy ngủ đến thiên hoang địa lão mới tốt.
Nơi nào còn nhớ rõ cái nhiệm vụ gì đó nữa.
Đúng lúc này, âm thanh máy móc của Tiểu Lục đột nhiên vang lên: 【 Đến rồi đến rồi, nữ chính đến rồi!!! 】
Thích Du đang nhắm mắt, đột nhiên giật mình tỉnh dậy.
Lúc đầu còn mơ màng, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Bởi vì cô nhớ tới trong sách có một đoạn văn liên quan tới cảnh nhà ma, là chất xúc tác khiến cho tình cảm giữa bạch nguyệt quang và nữ chính bắt đầu nóng lên.
Bạch nguyệt quang vì muốn ôn lại chút kỷ niệm với người mẹ mất sớm của mình, mỗi năm vào ngày này đều đến công viên mua vé rồi đến nhà ma, chỉ vì một ước định khi còn bé với mẹ.
Không nghĩ tới, lúc ở bên trong nhà ma, bỗng nhiên chứng sợ hãi giam cầm tái phát.
Là nữ chính cầm tay của hắn, dẫn hắn từng bước từng bước đi ra khỏi nơi này.
Từ ngày đó trở đi, mặc dù bạch nguyệt quang vẫn như cũ không thích nữ chính, nhưng đối với cô ấy cũng không lạnh lùng như trước kia.
Thích Du đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tạ Cảnh.
Đúng, chứng sợ hãi giam cầm.
Hắn có chứng sợ hãi giam cầm, vì sao mình hoàn toàn không nhìn ra, mà Tạ Cảnh ôm cô đi ra nhà ma nữa.
Tạ Cảnh trong tay còn cầm tóc của Thích Du.
Thích Du đột nhiên quay đầu lại, tóc liền bị lôi, vì đau nên đuôi mắt trào ra chút nước mắt.
Tạ Cảnh hơi giật mình nói: "Thế nào?"
Bàn tay vô thức xoa nhẹ chỗ bị túm đau, động tác rất tự nhiên.
Thích Du đối diện với đôi mắt bình tĩnh lại đạm mạc của Tạ Cảnh, trong đầu hiện ra biểu hiện vừa rồi của hắn trong nhà ma.
Giống như... không có chứng sợ hãi giam cầm.
Chẳng lẽ trong sách chỉ khuếch đại lên thôi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.