Chương trước
Chương sau
Muốn cái gì?
Đối diện với đôi mắt đầy thâm ý của Tạ Cảnh, trong đầu Thích Du đầy sóng gió.
Má nó.
Sẽ không phải là mấy lời kịch cẩu huyết kiểu đó chứ.
―― Tôi muốn em?
―― Cô bé, tôi muốn em.
――...
A a a a, không được, không thể nghĩ lung tung, nghĩ đi nghĩ lại, trên cánh tay của Thích Du nổi lên một tầng da gà.
Quá... Hít thở không thông.
Thấy đôi môi Tạ Cảnh khẽ nhúc nhích muốn nói chuyện.
Thích Du nuốt một ngụm nước bọt, có chút run sợ trong lòng há miệng: "Cậu..."
Đến rồi đến rồi, kịch bản cẩu huyết mary sue tiêu chuẩn sắp tới.
Cô muốn thấy tận mắt!
Nhưng thấy được Tạ Cảnh ngước mắt mắt nhìn về phía chùm bóng bay gần đó: "Tôi muốn cái kia."
Thích Du: "???"
Mong chờ mãi cuối cùng cậu cho tôi nghe cái này?
Nam chính của tiểu thuyết mary sue mà sao không theo lẽ thường nói chuyện.
Tạ Cảnh thấy khuôn mặt cô co dúm lại, nghĩ đến ánh mắt trông đợi vừa rồi, trầm thấp cười một tiếng: "Cậu cho là tôi muốn nói gì?"
Thích Du mắt trái nhìn mắt phải, không nhìn Tạ Cảnh.
Tiện tay cầm cổ tay hắn: "Rồi rồi, mua cho cậu bóng bay, vì sao cậu nói nhiều như vậy."
"Có thể tôn trọng cái danh bông hoa cao lãnh của cậu một chút được không."
Tạ Cảnh bị đôi tay mềm mại của cô, ngón tay khẽ nhúc nhích, không có tránh ra mà ngược lại nhìn đôi tai đỏ phừng phừng.
Đây là ―― thẹn thùng.
Khó có được, Tạ Cảnh lần đầu không cảm thấy đến nơi có nhiều người là một sự việc gian nan.
Hơi thở tràn ngập mùi hương nhàn nhạt trên người cô.
Hoàn toàn không có cảm giác khó chịu.
Thích Du cảm thấy mình bị Tạ Cảnh đùa nghịch, bằng không thì vừa rồi cần gì phải dùng ánh mắt thâm tình kia nhìn mình.
Hệ thống chẳng buồn để ý đến suy nghĩ của kí chủ nhà mình.
Lúc nào cũng cảm thấy Tạ Cảnh muốn hại cô.
Rõ ràng là vừa nhìn thấy Tạ Cảnh, trong đầu liền lột sạch người ta.
Thích Du đi giày đế bằng, mặc dù chiều cao không thấp, nhưng so với Tạ Cảnh trên 1m8, vẫn trông hơi nhỏ.
Thích Du nhìn gương mặt lạnh lùng, người sống chớ lại gần của hắn.
Thật đúng là nên mua cho hắn một cái bóng bay màu hồng phấn.
Thích Du vừa chọn bóng bay vừa nói: "Đưa tay đây."
Tạ Cảnh lẳng lặng nhìn cô.
Thích Du bị hắn có chút sợ, nhưng vẫn ra vẻ trấn định tự nhiên: "Đưa tay đây, không phải là cậu muốn bóng bay sao?"
Bóng bay hình con thỏ màu hồng phấn, thấy thế nào cũng chẳng hợp nên Tạ Cảnh không đáp.
Hai người đối mặt với nhau một lúc.
Dì bán bóng bay thấy vậy liền nói: "Thằng nhóc này, bạn gái của cháu bảo cháy đưa tay thì đưa tay đi, nghe lời bạn gái mới là người con trai tốt."
Thích Du trong nháy mắt cảm giác được sống lưng của mình lập tức đứng thẳng lên: "Nghe thấy không, phải nghe lời."
Cô hiện tại thế nhưng là bạn gái Tạ Cảnh!
Suýt nữa quên mất.
Bạn gái phải có tôn nghiêm của bạn gái.
Sao mình có thể sợ!
Nếu Tạ Cảnh không đưa tay, Thích Du quyết định tự mình động thủ túm tay của hắn.
Nhưng mà.
Sau một giây, Tạ Cảnh chậm rãi đưa tay ra.
Xương cổ tay sạch sẽ, không mang bất cứ đồ trang sức gì.
Thích Du cụp mắt, một vòng một vòng đem dây bóng cuốn lại vào cổ tay Tạ Cảnh.
Dây bóng rất dài, bóng bay con thỏ bay lơ lửng trên đỉnh đầu Tạ Cảnh.
Khuôn mặt lạnh lùng đạm mạc của thiếu niên cùng bóng bay màu hồng, hài hòa đến lạ.
Sau khi Thích Du nhìn thấy, trong mắt tràn đầy kinh hỉ: "Cậu đừng nhúc nhích, tôi chụp một kiểu ảnh đã."
Lập tức lui về sau mấy bước, sau đó lấy điện thoại ra, hướng về phía Tạ Cảnh chụp vài tấm.
Vừa vặn bọn họ đứng trước cổng công viên trò chơi, bối cảnh là lâu đài Maca rồng.
Tạ Cảnh tựa như là vương tử trong truyện cổ tích, cùng cái lâu đài này hoàn toàn phù hợp.
Thích Du cảm thấy linh cảm của mình đột nhiên tới, thay đổi góc chụp của Tạ Cảnh, chính diện, mặt nghiêng,... đều thử hết.
Mười phút sau.
Tạ Cảnh rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, tiến lên cầm tay của cô, đi vào bên trong công viên trò chơi.
Tạ Cảnh thấy cô thần thái sáng láng: "Bây giờ không buồn ngủ nữa à."
Thích Du xem lại ảnh chụp, miệng rất ngọt: "Bị khuôn mặt đẹp đánh thức."
Tạ Cảnh: "..."
Không lời nào để nói.
Thích Du cười đến đôi mắt như hình bán nguyệt: "Chờ một chút lát tôi chụp cho cậu mấy tấm ảnh trong nhà ma."
"Con thỏ nhỏ cùng nhà ma rất xứng đôi."
"..."
Bên cạnh có một nam sinh đi qua, bị lời này của Thích Du dọa đến mức vấp phải chân mình.
Hoàn toàn không cảm thấy nhà ma và con thỏ xứng đôi chỗ nào.
Đầu năm nay con gái đều khủng bố như vậy sao.
Tạ Cảnh thản nhiên nhìn nam sinh kia một chút, lúc nhìn về phía Thích Du, khuôn mặt bình tĩnh hồi xưa đã khôi phục: "Được."
Đại khái, từ nhỏ đến lớn, hắn đều chưa bao giờ giống như ngày hôm nay, chụp nhiều hình như vậy.
Hết lần này tới lần khác, Tạ Cảnh cảm thấy mình không cách nào cự tuyệt được Thích Du.
Tựa như là lần đầu tiên, hắn không hề cự tuyệt bị cô dẫn ra sân vận động.
Lần thứ hai, hắn không cự tuyệt cô đưa cơm.
Lần thứ ba, không cự tuyệt cô ôm.
Về sau, sự khoan dung với cô, càng ngày càng cao.
Cao đến mức bây giờ Tạ Cảnh mới để ý đến, mình tựa như đang từng bước lui lại.
Tạ Cảnh cảm thấy, mình chỉ là tham luyến mùi hương của cô, sự mãnh liệt của cô mà thôi.
Tay cầm cổ tay của thiếu nữ có chút nắm chặt hai phần.
Nhưng không bóp đau cô.

Bên trong nhà ma.
Âm trầm u nặng, thậm chí còn thật sự có từng tia từng sợi gió lạnh.
Thỉnh thoảng có tiếng kêu rên.
Người đi vào không nhiều, bởi vì nhà ma ở công viên trò chơi này rất nổi tiếng, đa số những người đi qua đều cản thấy khủng bố.
Là một trong những nhà ma đáng sợ ở Lăng thành.
Thích Du trước kia không sợ quỷ.
Bởi vì trước kia cô rất tin tưởng khoa học, hiện tại chính cô cũng trải qua một số chuyện không thể nào hiểu nổi, vậy nên đối với chuyện ma quỷ vẫn kính nhi viễn chi.
Nhưng hệ thống nói muốn ở chỗ này làm nhiệm vụ.
Mà Tạ Cảnh cũng không có cự tuyệt.
Thích Du vì muốn hoàn thành nhiệm vụ nhanh một chút, việc đầu tiên là đi về phía bên này.
Thích Du cầm ngược tay Tạ Cảnh lại, luôn cảm thấy tay Tạ Cảnh lạnh như được ngâm băng tuyết lâu đời.
Vô thức quay đầu nhìn lại.
Một cái đầu lâu đang chảy máu từ giữa không trung bay đến trước mặt cô.
"A!"
Thích Du mảnh mai kinh hô một tiếng, sau đó một quyền đánh tới.
"Cmn!"
Nhân viên công tác ở nhà ma che lấy một bên mắt của mình, hắn còn chưa kịp hù mà.
Đau chết.
Thích Du nghe thấy tiếng kêu của quỷ, lại một cước đạp tới. "A a a a, có quỷ có ma!"
Giá trị võ lực của Thích Du khá cường hãn, tam quyền lưỡng cước, nhân viên công tác liền bắt đầu hô cứu mạng.
Lúc này, nhân viên đóng vai quỷ quái từ bốn phương tám hướng vội vàng vọt tới.
Từ góc độ của Thích Du thì chẳng khác gì bách quỷ dạ hành.
Tăng thêm sự quỷ dị âm u trong phòng âm nhạc còn mở to hơn, còn có tiếng kêu rên của con quỷ xui xẻo đang nằm dưới đất.
Thích Du căn bản không nghe được thanh âm này là giọng nói của người.
Bởi vì nhân viên công tác đóng vai quỷ đều đeo máy biến âm, lúc hô cứu mạng đều là giọng nói kinh dị: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa."
Mấy nhân viên muốn đến giúp đỡ.
Ai biết, Thích Du chỉ thấy giữa khung cảnh tối mờ mờ là Hắc Bạch Vô Thường trong tay còn cầm xiềng xích đi tới, trực tiếp đi đường quyền một phát ném qua vai: "Đừng bắt tôi, tuổi thọ tôi còn chưa hết!!!"
Bạch vô thường bị ném: "Ngao..."
Tuổi thọ của tôi cũng chưa hết...
Vì sao lại gặp phải vị khách có giá trị võ lực cao như vậy.
Ngày hôm nay đại khái là cơn ác mộng của nhân viên công tác trong nhà ma.
Bọn họ tới một người, Thích Du ném một người.
Ngay cả nhiệm vụ muốn để Thích Du làm, hệ thống cũng không tìm được cơ hội nhắc nhở kí chủ mình.
Bởi vì nó giám sát được sóng điện não của kí chủ đại nhân đang ở trạng thái hỗn loạn.
Chính cô cũng không biết mình đang làm gì.
Mỗi một nhân viên công tác nằm xuống, trong đầu đều là: Đã sợ quỷ như thế mà còn có sức để đánh đấm người khác nữa à!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.