[Trời ơi, người phụ nữ này là hà mã hay sao vậy!?]
[Trời ơi, cô ấy ăn khỏe thật đấy.]
[Vãn Vãn của chúng tôi chỉ ăn một thanh protein thôi mà các bạn đã chê nhiều? Có khi bạn ăn đ.ờm nhiều quá đấy!]
Phó Bội Kỳ thấy vậy, chạy tới làm nũng: “ Anh Bắc Đình, có thể cho em một thanh protein không?”
Kỷ Bắc Đình ôm chặt balo của mình: “Hết rồi.”
[Kỷ tổng lần sau nhớ kéo khóa balo lại trước khi nói dối nhé.]
[Cười xỉu, tôi còn nhìn thấy cả gói protein trong balo anh ta mà anh ta lại nói hết.]
[Cái này chẳng phải để dành cho Vãn Vãn sao.]
Buổi chiều hôm đó đoàn đi khá suôn sẻ, không gặp phải khó khăn nào.
Tối đến, họ tìm một khu đất bằng phẳng trong rừng để dựng lều nghỉ qua đêm.
Lúc này, ai nấy đều đói mờ cả mắt.
Trước khi đi, mỗi người đều mang theo ít lương khô trong balo.
Nhưng chủ yếu là bánh mì, bánh quy nén và nước.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, họ sẽ vượt qua được Tần Lĩnh trong bảy ngày.
Nếu không, có thể sẽ mất mười ngày, nửa tháng, thậm chí còn lâu hơn.
Vậy nên thức ăn trong balo phải được tiết kiệm tối đa.
Mọi người dựng lều xong thì ngồi quanh đống lửa gặm bánh mì.
Càng ăn, họ càng nhớ những món ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-toi-noi-tieng-nho-show-hen-ho/3725476/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.