Tô Vi Nhi là người đầu tiên ký tên.
Phó Bội Kỳ lưỡng lự mấy lần mà vẫn chưa hạ bút: “Nhỡ đâu tôi đột nhiên bị ốm thì sao?”
Hồ Lai: “Cô có thể vẫy cờ đỏ.”
Phó Bội Kỳ nắm chặt bút, nhấc lên rồi lại hạ xuống: “Nhỡ đâu tôi bị thương chảy m.á.u thì sao?”
Hồ Lai: “Cô có thể vẫy cờ đỏ.”
“Vì vậy mới cần mọi người ký cam kết sinh tử.” Hồ Lai bổ sung thêm một câu.
[Ha ha ha, tổ chương trình đúng là quá ác rồi.]
[Không ác làm sao hút được lượt xem! Làm sao kiếm tiền!]
[Tần Lĩnh thật sự rất đáng sợ! Dù cho tôi có một triệu tệ, tôi cũng không dám đi.]
[Xem ra bạn chưa đủ túng thiếu.]
Phó Bội Kỳ liếc nhìn cam kết sinh tử của những người khác, nghĩ bụng người ta còn không sợ, mình sợ cái gì.
Chắc chắn cô không thể xui xẻo đến mức gặp đúng những tình huống mà mình vừa nói ra.
Sau khi tự trấn an, Phó Bội Kỳ ký tên mình lên cam kết sinh tử.
Trước khi lên đường, Hồ Lai tốt bụng nhắc nhở: “Thời tiết ở dãy Tần Lĩnh thay đổi thất thường, núi non hiểm trở, mọi người nhớ chuẩn bị đầy đủ lều, quần áo giữ ấm, đèn pin và các thiết bị cần thiết khác.”
Các khách mời đã chuẩn bị sẵn những thứ này từ lâu.
Những câu chuyện kinh hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-toi-noi-tieng-nho-show-hen-ho/3725475/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.