Khi trời đã gần sáng, Đường Cẩm trở mình, cô mơ màng tỉnh dậy từ trong lúc ngủ mơ. Bỗng nhiên, bụng nhỏ của cô nóng lên, lại còn hơi đau. Như có cảm giác gì đó, Đường Cẩm liền ngồi dậy, hẳn là dâu rụng rồi.
Đường Cẩm đẩy Lục Trầm sang một bên sau đó xuống giường, Lục Trầm thắp sáng ngọn nến bên cạnh bàn rồi nhìn về phía cô với ánh mắt dò hỏi.
Đường Cẩm lấy một bộ quần áo sạch sẽ, thấy hai mắt anh nhập nhèm bèn dỗ: “Không sao, anh cứ ngủ tiếp đi.”
May là trong nhà có dự trữ giấy vệ sinh, nếu không thì quần áo dơ sẽ nhiều đếm không xuể.
Đường Cẩm vội vàng vào nhà vệ sinh thay quần áo dơ ra. Xong xuôi, cô trở về giường, cuộn mình vào trong chăn, tay chân có chút mệt mỏi. Đường Cẩm cảm thấy lần rụng dâu này có gì đó không đúng, những cơn đau liên tiếp truyền đến từ bụng dưới, đau giống như bị ai đó lấy dao cắt. Lúc này là thời điểm nên ngủ ngon lành, cô lại không được quá an ổn.
Thân thể này chịu vất vả lúc còn trẻ, vốn dĩ thể chất đã kém lại còn nhảy vào trong sông khi còn chưa hết kỳ kinh chỉ vì ăn vạ Lâm Tử Tu, cho nên sau này mỗi lần rụng dâu đều khó chịu không thôi. Đường Cẩm cảm nhận được cảm giác bị tra tấn này, dị năng của cô có thể tẩm bổ thân thể nhưng không thể khôi phục cơ thể tận gốc rễ trong thời gian ngắn.
Lục Trầm giữ chặt cánh tay của người bên cạnh mình, cảm nhận được lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nu-phu-nien-dai-van-toi-giau-len-nho-my-thuc/4601382/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.