Bạc Dận đáp ứng cho y đi theo, toàn bộ hành trình cũng chỉ có thể cõng y.
Ngược lại Trần Trừng cũng coi như yên tâm thoải mái, y ước gì Bạc Dận có thể đi chậm một chút, lại đi chậm hơn một chút.
Dù sao tìm được Bạc Hi càng muộn càng tốt.
Bất quá vì để ngừa vạn nhất, Trần Trừng vẫn lặng lẽ ra hiệu hỏi Lang Chiếu: Bạc Hi thật sự đi về phía đông sao?
Lang Chiếu chỉ về phía tây.
Xác định Bạc Dận đi về hướng này tuyệt đối sẽ không gặp được Bạc Hi, Trần Trừng hoàn toàn yên tâm.
Y phất tay để Lang Chiếu biến mất. Không thể để Lang Chiếu thường xuyên xuất hiện ở bốn phía, vạn nhất bị Bạc Dận phát hiện kỳ quái sẽ không tốt lắm.
Bất quá có thủ hạ thật đúng là rất tốt, làm gì cũng làm ít công to, cũng không cần chính mình nhọc lòng.
Suy xét đến một người mù không có khả năng vẫn luôn cõng một người què, như vậy quá mức tiêu hao thể lực cùng lãng phí thời gian, lại suy xét đến xe ngựa quá chậm, cùng với hai ‘người tàn tật’ đều không thể điều khiển ngựa một mình, bọn họ đi đến chỗ bán ngựa mua một con ngựa.
Ông chủ chỗ bán ngựa không xác định nhìn hai người bọn họ: “Hai người các ngươi, chỉ mua một con?”
Trần Trừng khập khiễng đỡ Bạc Dận đứng, nói: “Ta què y mù, ông cảm thấy hai người bọn ta ai có thể một mình một con ngựa?”
Ông chủ: “……”
Hắn lộ ra biểu tình mạo phạm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nhan-vat-phan-dien-moi-ngay-deu-bi-lat-xe/2686623/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.