Bảy giờ tối.
Cố gia.
Đại sảnh Cố gia đông đúc người qua lại, nhưng có một chỗ tụ tập nhiều người nhất, ấy là chỗ Cố Yên Nhiên đang
dung.
"Từ khi Tiểu Nhiên còn nhỏ tôi đã biết con bé là đứa bé sáng sủa, không chịu thua kém rồi mà. Trong đại viện của chúng ta, mấy ai có thể sánh kịp đây?"
"Đúng đúng đúng, Tiểu Nhiên còn trẻ mà đã là sinh viên đại học danh giá, tiền đồ tương lai vô lượng. Tôi còn nghe nói, con bé được cao tầng thành phố để ý, mời chào vào làm việc trong viện nghiên cứu đấy!"
"Hầy, con bé đúng là không chịu thua kém, nhớ năm xưa mẹ con bé cũng không kém bao nhiêu, sau khi gia nhập quân doanh thì trở thành thành viên cốt cán của viện quân y, giờ đã là viện trưởng cao quý, quả nhiên ứng với câu
'Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh' mà!"
Cố Yên Nhiên bị vây ở giữa, nghe bọn họ người này tâng bốc một câu, người kia vuốt mông ngựa một cái, bên môi nở nụ cười thương mại, lễ phép đáp lại từng người một.
Lâm Hiểu Nhan vừa bước chân vào sảnh tiệc, nhìn thấy chính là bộ dáng cần thận, đoan trang, giọt nước không lọt này của Cố Yên Nhiên. Không hiểu sao, cô ấy cảm thấy đau lòng.
Khi ở nông thôn, dựa vào tiền, Cố Yên Nhiên trôi qua phi thường thoải mái. Muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, tuy lâu lâu phải động tay động chân lao động, nhưng vẫn hơn đứng đây đối phó với mấy chuyện cong cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-yeu-menh/3721784/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.