Chương trước
Chương sau
Tô Tuyết gầm lên: “Chúng mày nói láo! Đám thanh niên tri thức bị chúng mày

mua chuộc, bao che cho chúng mày. Đã vậy, bằng chứng ngoại phạm đương nhiên cũng có thể mua!”

Cố Yên Nhiên suýt chút nữa gật đầu, đúng vậy, là chúng tôi mua đó.

“Thế cô có bằng chứng không?” Cố Yên Nhiên nhanh chân đá quả bóng về lại, “Không có bằng chứng đừng nói láo.”

Tô Tuyết cứng họng, đám thanh niên tri thức đều về phe Cổ Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan, cô ta lấy đâu ra bằng chứng?

Vì vậy, cô ta chỉ có thể dùng vẻ mặt đáng thương nhìn chằm chằm Thẩm Đại Thắng, mong ông giúp cô ta nghĩ cách.

Nhưng Thẩm Đại Thắng đương nhiên không rảnh nghĩ cách giúp cô ta, ngược lại nghi hoặc hỏi: “Đúng vậy, thanh niên tri thức Tô, cô có bằng chứng không?”

Tô Tuyết siết chặt nắm tay, ánh mắt mang theo tia oán hận.

Đồ của cô ta mất nhiều như thế, còn cần bằng chứng?

Nhưng cô ta đã quên, đồ vốn không phải của cô ta.



Hơn nữa, nếu cô ta làm người tốt một chút, sao đám thanh niên tri thức có thể dễ dàng bị mua chuộc? Ngày hôm nay thành ra thế này, đều do Tô Tuyết tự làm tự chịu, không trách được ai.

“Bác Đại Thắng, vào bên trong lục soát chẳng phải biết sao?” Thẩm Đại Lệ thấy thiên hạ chưa đủ loạn, vội vàng đề nghị: “Thanh niên tri thức Tô đã nói đám thanh niên tri thức bị mua chuộc, đương nhiên không có ai làm chứng cho cô ấy. Như vậy, lục soát là cách tốt nhất..”

Nói xong, Thẩm Đại Lệ liếc nhìn Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan, hơi cong khóe môi, giống như vừa trả được đại thù.

Ai ngờ Cổ Yên Nhiên cũng không từ chối: “Lục soát thì lục soát thôi, bắt đầu từ nhà của đồng chí Thẩm nhé?”

Nụ cười treo bên môi Thẩm Đại Lệ cứng lại, “Thanh niên tri thức Cổ, cô nói gì vậy? Người bị hiềm nghi là cô và thanh niên tri thức Lâm, lục soát nhà tôi làm gì?"

Cố Yên Nhiên nghiêng đầu, nhìn cô ta như nhìn con ngốc: “Vậy bây giờ tôi nói tôi nhìn thấy cô trộm đồ của thanh niên tri thức Tô, thì cô cũng là người bị hiềm nghi, đúng không?”

Muốn kéo cô xuống nước? Nằm mơ!

Cố Yên Nhiên hừ lạnh một tiếng, không thèm đếm xỉa đến khuôn mặt tối đen của Thẩm Đại Lệ, tiếp tục nói: “Vốn biết cô không thông minh, ai ngờ lại ngu xuẩn đến mức này. Bảo sao thanh niên tri thức Mạnh cắn chết không chịu cưới cô, chuyện hỏi cưới kéo dài đến bây giờ.”

Lâm Hiểu Nhan đứng ở cửa, nghe vậy hơi nhìn sang.

Cố Yên Nhiên nhắc cô ấy mới nhớ.



Chuyện của thanh niên tri thức Mạnh và Thẩm Đại Lệ truyền ra từ đầu mùa đông, mà bây giờ mùa đông đã qua hơn phân nửa.

Mắt thấy sắp đến Tết, vậy mà vẫn chưa thấy bọn họ có động tĩnh gì.

Nhắc đến chuyện này, tâm trạng của Thẩm Đại Lệ như chìm xuống đáy vực.

Hãm hại Cổ Yên Nhiên không thành, cha mẹ cô ta càng ra sức ép buộc, bắt cô ta gả cho Thẩm Đại Cường.

Nhưng có ký ức kiếp trước, đánh chết Thẩm Đại Lệ cũng không gả.

Bất đắc dĩ, cô ta tính kế thanh niên tri thức Mạnh, cũng là Mạnh Thịnh, vì nhớ rằng ở kiếp trước hắn là một trong năm thanh niên tri thức đậu đại học trong thôn, nghe nói cha mẹ đều là người làm công ăn lương, phía trên chỉ có một anh trai, các mặt điều kiện đều hoàn hảo.

Đương nhiên, so ra vẫn kém Lục Diên Lễ một chút.

Nhưng tình thế nguy cấp khiến Thẩm Đại Lệ không dám kén chọn nữa.

May mắn là, Mạnh Thịnh không phải loại người biết giữ mình. Thẩm Đại Lê tự mình đưa đến cửa, hắn không chút do dự nhận lấy.

Nghĩ đến khoảng thời gian ở cùng Mạnh Thịnh, Thẩm Đại Lệ nhịn xuống cơn buồn nôn trong nồng ngực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.