Hôm nay Tô Tuyết ra tay lớn, mang theo toàn bộ đồng bọn đến gây sự.
Giờ ở lại khu thanh niên tri thức, hoặc là người có giao tình không sâu với cô ta, hoặc là người chán ghét cô ta.
Thậm chí, hẳn là có mấy người bị cô ta bắt nạt!
Không nhân cơ hội bây giờ đến lấy đồ về, thì đợi đến bao giờ?
Lâm Hiểu Nhan ngu ngơ bị Cố Yên Nhiên kéo theo chạy một mạch. Cố Yên Nhiên đoán đại đội trưởng sẽ không dễ dàng thả đám thanh niên tri thức nữ kia đi, ít nhất phải răn rạy nửa tiếng một tiếng. Thời gian này chính là cơ hội của bọn họ!
Đợi đến khi Cố Yên Nhiên đứng trước cửa phòng Tô Tuyết và đám thanh niên tri thức nữ, hung tợn cầm rìu bổ khóa.
Lâm Hiểu Nhan sực tỉnh, ánh mắt kiên định lên.
Cô ấy không vội giúp đỡ, mà sờ sờ túi tiền bên hông, rút ra mấy đồng tiền lẻ,
phân phát cho những thanh niên tri thức đang có mặt tại đó.
Ôn hòa cười cười, “Mọi người, chuyện hôm nay.”
“Chúng tôi không thấy!”
“Tôi cũng vậy!”
“A, các cô từng đến đây sao?”
Một vài thanh niên tri thức thức thời, cầm tiền trốn về phòng, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng một vài thanh niên tri thức vẫn nán lại, có vẻ bất mãn trước hành vi của hai người: “Các cô muốn làm..."
“Mạnh Vĩ, nghe nói cha cậu bị đau khớp, mấy ngày nay đi lại khó khăn? Vừa hay chỗ tôi có dầu gió, hiệu quả rất tốt, có thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-yeu-menh/3653491/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.