“Chỗ này không để tang ai, các cô khóc cái gì? Đừng tưởng tôi không biết các cô kết bè kết phái, cô lập những thanh niên tri thức yếu thế, thậm chí bắt họ làm việc thay mình! Cảnh cáo các cô, sau chuyện này còn không biết thu liễm, thôn Du Thủy chúng tôi không chứa được người như các cô nữa!”
Mượn chuyện của Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan, Thẩm Đại Thắng trực tiếp vạch trần bản chất của đám thanh niên tri thức nữ. Trước kia, ông ngại không nói, phần vì đám thanh niên tri thức bị bắt nạt không hé răng tiếng nào, phần vì không muốn dính dáng quá nhiều đến chuyện của thanh niên tri thức.
Giờ đây, có thể nhổ cái dằm trong tim ra, Thẩm Đại Thắng nhìn Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan thuận mắt hơn không ít.
Khuôn mặt vốn tái mét của đám thanh niên tri thức nữ trở lên trắng bệch, bọn họ cứ nghĩ mình làm việc kín đáo lắm, ai ngờ vẫn bị lộ ra!
Lâm Hiểu Nhan và Cố Yên Nhiên đồng thời kinh ngạc hỏi: “Còn có chuyện này?”
Thẩm Đại Thắng khẽ “hừ” một tiếng, không đáp, coi như ngầm thừa nhận.
Là người trượng nghĩa, Lâm Hiểu Nhan tức giận vỗ bàn, giờ phút này khí thế trên người còn mạnh hơn Thẩm Đại Thắng: “Tô Tuyết, thì ra từ trước đến nay cô đều diễn kịch trước mặt tôi? Con mẹ nó cô giả đáng thương, giả yếu đuối cho ai xem? Ngay bây giờ, lập tức, toàn bộ tiền và đồ đạc trước kia cô mượn, nôn hết ra đây!”
Tô Tuyết chính là thanh niên tri thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-yeu-menh/3653490/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.