Lâm Hiểu Nhan nhoen miệng cười. Thực ra cô ấy không phải người ngốc, cũng biết Lục Diên Lễ có ý với mình, nhưng tâm tư cô ấy cẩn thận, mặc dù cảm thấy nhân phẩm của Lục Diên Lễ không có vấn đề, nhưng phải xem người nhà hắn thế nào đã.
Lỡ may cha mẹ chồng tương lai của cô ấy là người như Thẩm Mộc Vũ và Hồ Thúy Loan, thì cho cô ấy mười Lục Diên Lễ, cô ấy cũng xách dép chạy.
Cố Yên Nhiên không hay biết nữ chính đang trong quá trình chậm rãi trưởng thành, vui vẻ đạp xe trên đường đất rộng thênh thang, hai mắt híp lại hưởng thụ làn gió cuối thu thổi qua.
Đúng rồi, chiếc xe mà cô đang đạp đây, được mua với giá tám mươi ba khối. Một lần mua xe tiêu hết nửa số tiền cha mẹ Cố gửi, nhưng cô không hề đau lòng.
Có xe đi lại tiện lợi, rảnh đạp xe hóng gió, ai còn tiếc tám mươi ba khối ấy chứ?
Cô đạp xe đi ngang qua bờ ruộng, ánh mắt người dân trong thôn nhìn chiếc xe mang theo tia hâm mộ, có bác gái bỗng nhiên chặn xe cô, ánh mắt nhìn chiếc xe như sói đói lâu ngày thấy thịt.
"Thanh niên tri thức Cố, cô mua xe đấy à? Đại Cường nhà tôi sắp lấy vợ, mấy ngày nay cần lên trấn trên mua đồ nhiều, đi nhờ xe bò rất bất tiện, không biết có thể mượn xe của cô không?"
"Có thể nha!" Cố Yên Nhiên sảng khoái đồng ý, mẹ Đại Cường nghe vậy, hai mắt trừng lớn, không thể tin có thể mượn xe đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-yeu-menh/3653144/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.