Cố Yên Nhiên dự định làm món thịt kho tàu mà cô yêu thích nhất. Thịt kho tàu cô làm thả rất nhiều gia vị, cắn một miếng, nước sốt trong thớ thịt chảy ra, xâm chiếm khoang miệng. Lại nhai thêm hai lần, vị ngọt mà không ngấy đảo qua đầu lưỡi, đến khi miếng thịt rơi xuống cổ họng, vẫn còn đọng lại dư vị khiến người nhớ thương.
Không phải nói ngoa, nhưng Cố Yên Nhiên tự nhận món thịt kho tàu cô làm xứng đáng được đưa vào thực đơn của nhà hàng năm sao!
Nhìn nồi thịt kho tàu thơm lừng trước mặt, Cố Yên Nhiên hài lòng múc nửa non vào hai cái cặp lồng, lại cầm thêm ít hoa quả, bánh trứng, kẹo sữa bò, cô lên đường đến khu thanh niên tri thức.
"Thanh niên tri thức Lâm đó à.” Vừa đến nơi, Cố Yên Nhiên kinh ngạc khi phát hiện nữ chính cũng ở đây, nhưng cô thu hồi biểu cảm rất nhanh, ngó vào trong hỏi: "Không biết thanh niên tri thức Từ có ở đây không?”
Lâm Hiểu Nhan cười ngọt ngào: "Chào thanh niên tri thức Cố, A Cẩn đi làm đồng chưa về, cô tìm cậu ấy có chuyện gì không?”
Cố Yên Nhiên chép miệng, không khỏi cảm thán tác giả ưu ái cho nữ chính thật. Vào thời đại này, đa số con gái không có mỹ phẩm, kem dưỡng gia, kem chống nắng, thế mà nữ chính vẫn cứ xinh đẹp rạng ngời. Nguyên chủ xuống nông thôn hai tháng, không nói đến làn da vốn mềm mại nay có chút thô ráp, riêng màu da chuyển từ trắng hồng sang vàng vọt, là chuyện không thể tránh khỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-yeu-menh/3652262/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.