Nhân viên hợp tác xã cũng không kì kèo, đồng ý với cái giá này, đưa cho Cố Yên Nhiên hai mươi khối.
Cầm được tiền, Cố Yên Nhiên đến bưu cục, gửi bức thư cô viết từ tối qua cho người nhà của nguyên chủ. Nội dung đại khái là kể về những ngày tháng khốn khổ ở nông thôn, xin lỗi vì đã bốc đồng đồng thời ghi rõ địa chỉ để người nhà nguyên chủ kịp thời tiếp tế.
Từ trấn Thắng Lợi đến thành phố Vân nơi nguyên chủ sinh ra phải mất nửa tháng gửi thư, lại thêm nửa tháng người nhà nguyên chủ phản hồi, thì ít nhất phải một tháng sau tiếp tế mới đến tay cô.
Cố Yên Nhiên xoay người rời khỏi bưu cục, đi dạo trên đường phố. Cô không như những người khác, chủ yếu mua đồ ăn và quần áo, vì trong không gian có nhiều thứ ấy rồi. Ngược lại, cô đánh trọng tâm vào những thứ hay ho, mới lạ.
“Bác gái, cái này bán thế nào?”
Cô cầm một chiếc hộp gỗ điêu khắc tinh xảo lên ngắm nghía, cảm thấy không tồi, bèn hỏi giá.
“Ba hào… không, hai hào. Đồng chí, cô muốn mua không?” Bác gái thấp thỏm nhìn cô, sợ cô không mua, bà nói thêm: “Có thể tặng kèm cho đồng chí thêm một chiếc lược gỗ.”
Cố Yên Nhiên líu lưỡi, vào thời đại của cô, những sản phẩm thủ công tinh xảo thế này được bán với giá trên trời, có khi bằng cả tháng lương của một công nhân bình thường. Ở thời đại này, những sản phẩm đó lại được chào hàng với giá rẻ mạt, tùy tiện dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-yeu-menh/3652259/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.