Chương trước
Chương sau
Như vậy xem ra nhân vật phản diện đối với cô hình như cũng không tệ lắm, không kinh khủng như trong tưởng tượng.
“Không trốn nữa.” Nguyễn Nặc hơi nhếch khóe miệng lên.
“Cười còn khó coi hơn cả khóc.” Từ Kha cầm ly đi ra ngoài, trước khi đi còn để lại một câu: “Chờ lát nữa bác sĩ sẽ đến.”
Nghe thấy âm thanh cài cửa nhẹ nhàng vang lên, Nguyễn Nặc điều chỉnh cơ thể, nằm lại lên giường.
Trong đầu hồi tưởng lại chuyện xảy ra ban nãy, nếu như không có Từ Kha ở đây thì có lẽ cô đau đến ngất đi thì cũng chẳng có ai để ý đâu.
Quá yếu đuối rồi.
Từ khi đến đây, cô vẫn luôn phải dựa vào Từ Kha để sống sót, thật giống như là một con mèo anh nuôi trong nhà, mỗi ngày chỉ cần đúng giờ đến quấn quýt chủ nhân thì sẽ được cho ăn uống ngon lành.
Nhưng bây giờ cô là người, không phải động vật.
Chờ sau khi khỏi bệnh sẽ vạch ra một kế hoạch cho bản thân.
Nguyễn Nặc nhắm mắt lại nghỉ ngơi, dạ dày vẫn đang đau, thuốc vừa uống ban nãy giống như là chẳng có tác dụng gì cả.
Không lâu sau cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Nguyễn Nặc nghe có tiếng bước chân người đang đi vào, mở mắt ra.
Chỉ thấy Chiêm Lễ Sênh đi vào với khuôn mặt khiếp sợ, trong tay anh ta còn cầm một hòm thuốc.
“Hai người đã ngủ chung rồi hả, nhanh như vậy sao?” Chiêm Lễ Sênh ngồi trên ghế cạnh giường, đặt hòm thuốc xuống: “Vốn dĩ cứ tưởng Từ Kha là kiểu người sẽ cô độc đến hết quãng đời còn lại, thật là không ngờ đến mà...”
Đúng thật là cô và Từ Kha đã ngủ cùng nhau, nhưng cũng chẳng xảy ra chuyện gì cả, Nguyễn Nặc nhìn Chiêm Lễ Sênh vẫn lầu bầu mãi thì cũng không chen lời vào.
Cũng may sau khi Chiêm Lễ Sênh hóng chuyện xong thì vẫn nhớ ra mình là một bác sĩ, làm kiểm tra cho Nguyễn Nặc.
“Bắt đầu từ khi nào?” Chiêm Lễ Sênh trở về trạng thái bình thường, hỏi theo tiến trình khám bệnh.
“Sáng sớm hôm nay.” Nguyễn Nặc nói: “Trước khi ăn bữa sáng.”
Chiêm Lễ Sênh suy nghĩ một hồi về hành động ở hội sở tư nhân, sau khi cô uống say thì đã được bế đi.
“Không được uống rượu.” Chiêm Lễ Sênh cầm giấy bút lên ghi chép lại.
“Đó là lần đầu tiên tôi uống rượu, trước kia chưa từng uống.” Nguyễn Nặc nhìn vào chữ viết của anh ta, cây bút vẫn luôn chuyển động, nhưng chữ viết trên giấy giấy cô chẳng hiểu chữ nào cả.
“Trước tiên bảo người đi lấy thuốc, không cần tiêm.” Sau khi Chiêm Lễ Sênh nói xong mấy lời này, thấy cô cau mày lại thì lập tức nói: “Sợ tiêm như vậy hả?”
Tiêm đau vậy có ai lại không sợ chứ.
Không đúng, có thể Từ Kha không sợ, trong truyện tranh anh cũng chưa từng sợ cái gì cả.
Từ Kha đang ở trong phòng làm việc bỗng nhiên lại cảm thấy mũi hơi ngứa, cầm điều khiển từ xa của hệ thống sưởi tăng nhiệt độ lên thêm một chút.
“Cảm ơn.” Mặc dù là vì Từ Kha thì anh ta mới đến khám bệnh nhưng vẫn phải cần cảm ơn.
“Không cần khách sáo.” Chiêm Lễ Sênh lấy mấy chai thuốc từ trong hòm thuốc ra, đặt lên tủ đầu giường: “Phía trên có viết thời gian uống, nên uống trước khi ăn hay sau khi ăn thì nhớ để ý.”
“Ừm.” Nguyễn Nặc cái hiểu cái không gật đầu một cái.
“Vậy tôi đi ra ngoài trước đây.” Chiêm Lễ Sênh thu dọn hòm thuốc xong thì xách nó ra khỏi phòng.
Nguyễn Nặc nhìn mấy chai thuốc kia thì đáy lòng hối tiếc không ngừng, sớm biết sẽ có hôm nay thì hôm qua đã không uống rượu rồi.
Nằm trên giường liên tiếp hai ngày thì Nguyễn Nặc đã hoàn toàn tốt lên, dạ dày không còn đau nữa.
Vừa mới khỏi bệnh Từ Kha nên đã miễn cho cô không phải làm nhiệm vụ nấu bữa sáng.
Nguyễn Nặc ngủ thẳng đến mười giờ mới rời giường, sau đó chỉ thấy trên tủ đầu giường có thêm một cái hộp.
Mở ra xem thì thấy bên trong là một chiếc điện thoại di động mới tinh.
Sau khi mở máy lên thì Nguyễn Nặc phát hiện cái điện thoại di động này có mật khẩu, sao Từ Kha mua điện thoại di động cho cô lại còn phải để mật khẩu chứ, cô thử tên mình mấy lần, còn thử cả sinh nhật nữa, nhưng cũng không mở được.
Nguyễn Nặc không hiểu, nhưng bây giờ Từ Kha đã đi làm, cô cũng không muốn quấy rầy anh.
Có lẽ không phải là dành cho mình.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Nặc ảo não để lại điện thoại di động vào trong hộp.
Vừa mới cất điện thoại xong thì bỗng nhiên lại có một cuộc điện thoại gọi tới, Nguyễn Nặc bị tiếng chuông điện thoại làm cho hết hồn, thấy trên màn hình hiển thị một dãy số lạ thì cô không dám nghe máy.
Nhưng người gọi điện thoại vẫn rất kiên nhẫn, mười mấy giây rồi mà vẫn chưa cúp máy.
Cứ để cho nó kêu như vậy thì cũng không phải là cách, cuối cùng Nguyễn Nặc vẫn cầm lên nghe.
Đối phương không nói gì cả, cô cũng không thể làm gì khác hơn là mở miệng trước: “Xin chào, tôi là Nguyễn Nặc.”
“Còn chưa tỉnh ngủ hả? Để điện thoại di động kêu lâu như vậy.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Từ Kha, Nguyễn Nặc sợ hết hồn, thiếu chút nữa đã không đã cầm không chắc mà đánh rơi xuống.
“Tự nhiên lại có thêm một cái điện thoại ở bên cạnh, tôi không biết là của ai nên không dám nghe.” Nguyễn Nặc nói với anh theo đúng sự thật.
Từ Kha đang đứng ở trước cửa sổ sát đất cao lớn, hôm nay Âu Tề vẫn chưa đưa tài liệu đã được chỉnh lý xong cho anh, nhàn rỗi nhớ đến sáng sớm hôm nay nên gọi điện cho cô.
Có phải con mèo ngốc kia còn không giải được cả mật khẩu không, Từ Kha nghĩ vậy nên mới gọi điện thoại, không ngờ ngay cả cái điện thoại này để cho ai mà cũng không biết.
“Tôi đã đồng ý mua điện thoại cho cô.”
“Cảm ơn Từ Kha.” Nguyễn Nặc lập tức nói cảm ơn, giọng nói kia không che giấu nổi sự vui mừng: “Mật mã mở máy là gì vậy?”
“Là phiên âm tên của tôi.”
“Nào có ai tặng điện thoại mà lại đặt mật mã là tên của mình chứ.” Nguyễn Nặc không nhịn được mà buông lời châm chọc.
“Cô có thể không lấy.” Giọng nói của Từ Kha lạnh đi rất nhiều.
Chiếc điện thoại kia là của anh, ngay cả cô cũng là thuộc quyền sở hữu của anh.
“Tôi lấy.” Có được điện thoại rồi thì có thể thuận lợi lấy được tin tức ở bên ngoài, nó vô cùng quan trọng với cô.
“Ừm.” Từ Kha đáp xong rồi cúp điện thoại.
Nguyễn Nặc mừng rỡ cầm điện thoại di động lăn lộn ở trên giường một vòng: “Cuối cùng thì cũng có thể động vào điện thoại di động rồi.”
Cô lại nằm trên giường chơi điện thoại một hồi rồi mới xuống lầu ăn cơm.
Nhưng hôm nay hình như dưới nhà không được yên lặng như ngày thường, có mấy công nhân bê từng thùng đồ vào.
“Sao vậy?” Nguyễn Nặc đi đến bên cạnh dì Trần.
“Cô Từ sắp trở lại.” Dì Trần thấy mặt Nguyễn Nặc đã gầy đi một vòng thì có chút áy náy. Nếu như không phải ngày đó nhà bà có chuyện nên tạm thời phải về nhà thì Nguyễn Nặc cũng không đến nỗi bị nữ giúp việc ức hiếp thành ra như vậy.
Nguyễn Nặc chú ý đến ánh mắt của dì Trần, hơn nữa gần đây cũng hay hầm đồ tẩm bổ cho mình, nghĩ rằng có thể là bà đã ôm trách nhiệm vào người mình.
“Dì Trần, chuyện ngày hôm đó ai cũng không ngờ đến, nếu như tôi không bất ngờ bị cảm thì cũng sẽ không uống nước chanh mà.” Hai tay Nguyễn Nặc đặt trên mặt mình rồi chà xát: “Dì nhìn này, ngày ngày dì hầm đồ bổ cho tôi, mập lên không ít rồi đó.”
Dì Trần đã bị cô chọc cười thành công: “Đâu có, phải mập hơn nữa mới được.”
Thấy tâm trạng dì Trần tốt lên thì Nguyễn Nặc mới bắt đầu nghĩ đến chuyện trước mắt này.
Cô Từ muốn trở về này chắc hẳn là chị của Từ Kha, Từ Duy Du rồi. Chị ấy tự mình kinh doanh một công ty giải trí tên là Châm Duyệt Entertainment.
Khi chị ta đi thị sát để đầu tư giải trí thì chú ý đến Ôn Nhã, có kỹ năng diễn xuất tốt nhưng thiếu cơ hội, chỉ có thể đóng những vai phụ, từ đó từ từ nâng đỡ và khai thác cô ta.
Khi đó Nguyễn Nặc đọc truyện tranh thì đã từng phỉ nhổ, nhà họ Từ lấy kinh doanh làm gốc, cuối cùng chỉ có mỗi Từ Kha là người kế thừa nghề nghiệp truyền thống của gia đình. Chẳng trách quyền hành trong nhà cũng được trao cho anh.
“Cô Nguyễn, ăn bữa sáng trước đi, để bụng đói quá lâu không tốt cho dạ dày đâu.” Dì Trần thấy cô nghĩ đến mất hồn thì lên tiếng nhắc nhở.
“Dạ.” Nguyễn Nặc đi đến phòng ăn dùng bữa.
Khi đang ăn cháo thì nghe thấy âm thanh giày cao gót vang lên, hơn nữa còn cách mình càng ngày càng gần.
“Vậy thì sao, có còn muốn tôi tiện thể giúp mấy người tổng hợp các khuôn mặt hay không...”
Người kia đi vào đến phòng ăn thì đột nhiên không nói tiếp nữa.
Nguyễn Nặc ngẩng đầu lên nhìn về phía chị ấy, trên người mặc trang phục của phụ nữ tri thức rất giống với Từ Duy Du trong truyện tranh.
Đầu điện thoại bên kia hình như vẫn đang thúc giục chị ta, Từ Duy Du không nhịn được trực tiếp ấn tắt điện thoại. Sau đó nhanh chóng lướt trên màn hình để tắt âm.
“Chào chị, em tên là Nguyễn Nặc.” Nguyễn Nặc đứng lên, chào hỏi chị ấy trước.
“Chào em, chị là Từ Duy Du.” Từ Duy Du tìm chỗ ngồi xuống, không dấu vết đánh giá người phụ nữ trước mắt này.
Rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả mấy nghệ sĩ bình hoa di động mà chị ấy tự tay đưa về, tỷ lệ dáng người cũng đẹp, khiến cho chính chị ấy cũng cũng còn có chút ghen tỵ.
Gần đây nghe nói Từ Kha vì một con mèo mà đuổi mấy người chú hai đi, chị ấy không tin, nhưng nếu như Từ Kha vì người phụ nữ trước mặt này mà đuổi bọn họ đi thì Từ Duy Du cảm thấy độ tin cậy cao hơn.
Điện thoại di động Từ Duy Du để trên bàn lại sáng lên, vẫn là dãy số kia. Chị ấy hung hăng tắt máy, nhìn Nguyễn Nặc đang ngoan ngoãn ăn cháo trước mặt, trong lòng bỗng nhiên lại có một ý tưởng.
Chị ấy cầm điện thoại di động lên, lén chụp Nguyễn Nặc một cái, sau đó gửi hình cho Từ Kha, còn gửi cả chữ nữa: “Kim ốc tàng kiều?”
Dì Trần mang một phần bữa sáng kiểu tây lên đặt trước mặt Từ Duy Du: “Cô Từ, mời dùng.”
“Dì Trần thật là tốt, vẫn còn nhớ rõ khẩu vị của tôi.” Trong lòng Từ Duy Du rất vui vẻ, nói chuyện cũng không còn ngang ngược như khi mới bước vào nữa.
“Đây là chức trách của tôi mà.” Dì Trần đẩy qua một bên.
Qua một lúc thì Từ Kha mới trả lời Từ Duy Du: “Không phải.”
Câu trả lời này đã nằm trong dự liệu của Từ Duy Du, nhưng đối với chị ấy mà nói thì cũng có chỗ tốt, vì vậy trực tiếp hỏi: “Vậy thì mượn ảnh của em gái này làm màn hình khóa cho nam chính trong truyện hẳn là cũng không thành vấn đề rồi.”
Từ Kha trả lời: “Chị hỏi cô ấy đi.”
Vậy có nghĩa là chuyện này không thành vấn đề với anh, Từ Duy Du lại gửi một tin nhắn trong điện thoại di động, lần này chị ấy không trực tiếp tắt máy mà lại để một bên rồi không để ý đến nữa.
“Nguyễn Nặc, trong tay chị đang có một bộ truyện, không tìm được hình tượng ánh trăng sáng trước kia của nam chính nên muốn mượn một tấm hình của em, có được không?” Từ Duy Du dừng động tác trong tay lại, nhìn cô.
“Được.” Trước khi xuyên qua Nguyễn Nặc rất có hứng thú với nghệ thuật, nhưng bởi vì do gia đình không cho phép cô gia nhập giới giải trí.
“Cảm ơn Nguyễn Nặc, nào, hướng mặt về phía chị, mỉm cười.” Từ Duy Du mở máy ảnh lên rồi chụp một bức cho cô.
Sau đó gửi vào trong nhóm chat của đoàn làm truyện rồi nhắn thêm.
Từ Duy Du: [Hình ảnh] “Vừa rồi là ai thúc giục tôi?”
Sau khi nhìn thấy hình Từ Duy Du gửi lên thì trong nhóm bỗng nhiên im lặng đi.
Nhưng sự im lặng này không kéo dài được bao lâu, rất nhanh đã hò hét hỗn loạn lên.
Nhân viên A: “Tổng giám đốc Từ, chị đã tổng hợp được bao nhiêu cô gái đẹp thế? Còn bao nhiêu ảnh photoshop nữa vậy?”
Nhân viên B: “Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm chỉnh ảnh của tôi thì tấm hình kia không có chút dấu vết của photoshop nào cả.”
Nhân viên C: “Mọi người đều biết là video không thể photoshop được, cho nên tổng giám đốc Từ có thể gửi video hoàn chỉnh để tôi nhìn cho đã mắt được không?”
Từ Duy Du để điện thoại di động sang một bên, cầm dao dĩa lên ăn bữa sáng.
Thật ra thì với điều kiện của Nguyễn Nặc, nếu gia nhập giới giải trí thì chẳng cần có chút tài năng gì cả, chỉ cần làm bình hoa thôi cũng có thể vô cùng xuất sắc rồi.
Từ Duy Du cảm thấy một mầm non tốt như vậy mà lại bỏ qua thì thật là đáng tiếc. Xem ra cô ta cần phải thử đi cướp phụ nữ với Từ Kha rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.