Chương trước
Chương sau
Tác giả thiết lập nhân vật phản diện phải là trừ phi chết mới thích ăn hành, Nguyễn Nặc đọc trong tiểu thuyết, Từ Kha là người nghe đến hành thì sẽ thay đổi sắc mặt. Hơn nữa còn bởi vì hành nên lần đầu tiên không ăn đồ ăn nữ chính nấu cho anh.
Chuyện này đã hạ thấp tay nghề của nữ giúp việc.
Lại qua một lát, cháo đã nấu xong, vì vậy, cô cũng múc cho mình một chén, bỏ vào mâm bưng ra ngoài.
Đi vào trong phòng ăn, Nguyễn Nặc thấy Từ Kha vẫn đang đọc báo như thường ngày. Trong lòng cô có chút thấp thỏm, cũng không biết cháo cô nấu có hợp khẩu vị của anh không.
Nguyễn Nặc bưng một chén cháo đến trước mặt anh, cười hết sức ngọt ngào, "Anh Từ, mời từ từ dùng."
Từ Kha không chút ý đến nét mặt của cô, mặt anh đầy vẻ nghiêm túc cầm lấy muỗng ăn một ngụm, sau đó dừng lại động tác.
Nhìn bộ dạng của anh, Nguyễn Nặc khẩn trương kéo ghế qua ngồi bên cạnh anh, "Sao vậy, ăn không ngon hả?"
Từ Kha không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, mà là cầm điện thoại nhìn giờ, "Bây giờ là mười giờ, cô nấu mất hai giờ."
"Đây không phải là thời gian nấu cháo bình thường sao, có vấn đề gì?" Nguyễn Nặc không hiểu.
"Bình thường tôi chín giờ đi làm, bữa sáng cần phải chuẩn bị xong vào lúc khoảng tám giờ rưỡi, sợ là ăn không được." Từ Kha nói xong, lại tiếp tục ăn cháo.
Không nghĩ đến cô gái yếu đuối như vậy cũng biết nấu cháo, mùi vị cũng không tệ lắm.
Nguyễn Nặc chống cằm suy nghĩ một lát, cuối cùng hiểu được ý của anh, mặt đầy mừng rỡ nhìn anh, nói: "Nếu như mỗi ngày tôi thức dậy sớm một chút, nấu cháo cho anh, có phải là được rồi không?"
"Ừ."
Phản ứng của mèo ngốc thật chậm.
Nguyễn Nặc để chén cháo còn lại trước mặt mình, cô cũng đã lâu chưa hưởng qua tay nghề của mình.
Gạo đã được nấu nhừ, ăn vào miệng cảm thấy rất mềm, lại thêm vị ngọt tươi của gà xé sợi, còn có những mùi vị đặc biệt của các nguyên liệu khác, một chén cháo này đúng là không tệ.
Chỉ là sau này phải thức dậy sớm, cô có chút không bỏ được cuộc sống ngủ nướng của mình.
"Anh Từ, tôi muốn một cái điện thoại, cũng thuận tiện cho tôi xem giờ." Cũng đã nấu cháo cho anh rồi, lúc này muốn đồ của anh, cũng không quá đáng đi.
Tại sao mèo nhà còn muốn liên lạc với bên ngoài.
Nhưng Từ Kha thấy dáng vẻ làm bộ đáng thương kia của cô, lời cự tuyệt đến miệng lại dừng lại, "Được."
"Cảm ơn anh Từ." Nguyễn Nặc bỏ muỗng cháo nóng hổi quên thổi nguội vào miệng, "A, nóng quá."
Cô lấy tay che miệng, nóng đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra.
"Đi lấy một ly nước tới đây." Từ Kha nói.
Nữ giúp việc vừa mới đi vào nhà bếp tên là Hoàng Như, cô ta lấy cà phê đi ra, lại bị anh kêu đi rót nước.
Hoàng Như đặt cà phê trước mặt Từ Kha, lúc xoay người trở về phòng bếp thì bĩu môi, cũng không biết yêu tinh đến từ chỗ nào, mê hoặc cậu Từ ngày đêm ở cùng một chỗ với cô ta.
Mặc dù Hoàng Như không xuất thân nhà giàu nhưng ít nhất không phải là người có lai lịch không rõ, hơn nữa cô ta ghét nhất những cô gái yếu ớt. Có phải không có đàn ông thì không sống nổi không?
Hoàng Như lấy một ly nước bình thường, giả bộ thành ly nước sôi đã nguội trở lại phòng ăn đặt trước mặt Nguyễn Nặc, "Cô Nguyễn, nước đây."
Nguyễn Nặc cầm ly lên uống từng ngụm nước, sau khi uống nửa ly mới làm dịu được đau đớn trong miệng.
"Còn nóng không?" Từ Kha đã ăn xong chén cháo của mình mới chậm rãi nhìn về phía cô.
"Tôi không sao." Cũng không biết an ủi người ta sao, Nguyễn Nặc không trả lời, lại cầm muỗng chuẩn bị ăn thêm mấy muỗng.
"Nếu không sao, lại múc giúp tôi một chén nữa." Từ Kha đẩy cái chén đến trước mặt cô.
Nguyễn Nặc làm như không nhìn thấy, đưa muỗng cháo đến miệng.
"Mới vừa rồi tôi đã đồng ý cho cô cái gì vậy, tôi quên rồi." Từ Kha cầm giấy ăn lau miệng, chuẩn bị rời khỏi bàn ăn.
Nguyễn Nặc vội vàng kéo ống tay áo của anh, "Cháo lập tức có ngay, anh Từ chờ một lát."
"Ừ."
Sợ uy lực của nhân vật phản diện, lúc phải cầu xin người ta cô vẫn nên nghe lời thì hơn.
Nguyễn Nặc đi vào phòng bếp múc một chén đưa cho anh rồi lại tiếp tục ăn cháo của mình. Hình như bởi vì để lâu, bây giờ cháo đã không còn nóng nữa, chỉ hơi ấm, thích hợp ăn hơn.
Sau khi ăn xong, Từ Kha trở về phòng, Nguyễn Nặc lại đến phòng khách tiếp tục xem phim.
Nhưng hình như dạ dày cô ngày càng đau, Nguyễn Nặc chợt nhớ mới vừa rồi uống ly nước lạnh kia. Vừa rồi cô bị bỏng đến ngu rồi, đau dạ dày còn uống nước lạnh.
Nguyễn Nặc tắt ti vi, cả người co ro trong ghế sa lon, cắn chặt môi, trên trán cũng rịn ra một lớp mồ hôi.
"Cô Nguyễn sao vậy?" Hoàng Như phát hiện cô không ổn, đi tới, trên mặt tràn đầy vẻ quan tâm.
Giả bộ yếu ớt để đổi lấy sự đồng tình?
"Đau dạ dày." Nguyễn Nặc suy yếu nói, "Giúp tôi rót một ly nước ấm đi."
Cô cũng không phải chủ nhân ở nơi này, dựa vào cái gì sai cô ta, nhưng nếu dạ dày không thoải mái, vậy cô ta có thể chăm sóc đặc biệt cho cô một chút, "Được."
"Cảm ơn." Giọng nói chuyện của Nguyễn Nặc ngày càng nhỏ.
Hoàng Như đi vào phòng bếp, cắt ra một nửa cái chanh cố gắng nặn nước chanh vào trong ly, sau đó rót đầy nước ấm.
Đau dạ dày thì uống nhiều nước chanh vào, trị bệnh mảnh mai của cô một chút.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, cô ta đặt ly nước vào tay Nguyễn Nặc, "Uống đi, nhiệt độ vừa vặn."
Nguyễn Nặc mới vừa rồi ngồi chỗ này, lỗ mũi Nguyễn Nặc có chút không thoải mái, giống như có chút bị cảm, không ngửi được mùi chanh trong ly, tay sờ nhiệt độ trong ly thấy vừa vặn liền trực tiếp uống vào miệng.
"Chua." Nguyễn Nặc mới uống hai ngụm liền vội vàng thả ly nước xuống.
"Cô Nguyễn, bình thường trong nhà họ Từ đều chỉ có nước chanh, có vấn đề gì không?" Hoàng Như vô tội nhìn cô.
Lúc trước cô Thẩm ở chỗ này, vì muốn đẹp nên chỉ uống nước chanh. Lỡ như cậu Từ trách tội xuống, Hoàng Như cô cũng có lý.
Nhưng Nguyễn Nặc nhớ rõ, mới vừa rồi ly nước cô ta rót cho cô trong phòng ăn không có thêm nước chanh.
Lúc cô nấu cháo, nữ giúp việc này đã đào hố cô, cũng không biết cô đã đắc tội cô ta chỗ nào.
"Nếu tôi muốn cô giúp lấy thuốc dạ dày đến thì cô cũng sẽ không đi lấy." Nguyễn Nặc miễn cưỡng chống thân thể muốn đứng dậy, bỗng nhiên một trận đau đớn làm cho cô khó chịu ngồi lại.
"Tôi có thể lấy giúp cô, nhưng cô phải uống nước chanh nha." Hoàng Như cười vô cùng rạng rỡ. Mới vừa rồi, dì Trần đã đi ra ngoài, những nữ giúp việc còn lại đều bị cô ta đuổi đi làm những chuyện khác, rốt cuộc có cơ hội dạy dỗ cô rồi.
Cùng không hiểu vì sao dì Trần che chở cho cô gái này khắp nơi, dù sao cô ta ghét cô gái này.
"Được." Nguyễn Nặc lại đứng lên lần nữa. Mặc dù không biết Từ Kha có giúp cô hay không nhưng trước đó anh đối với cô không tệ.
Cô chỉ có thể thử đi tìm Từ Kha.
Thất vất vả mới đi đến cầu thang, lại một trận đau đớn mãnh liệt tấn công làm cho cô nhịn không được nắm chặt lan can, sức lớn đến mức cả ngón tay cũng trắng bệch.
Nhưng trong lòng Nguyễn Nặc biết, không thể yếu thế trước mặt nữ giúp việc này được.
"Có phải cô rãnh rỗi quá muốn chạy lên lầu tập thể dục." Từ Kha đứng trên cầu thang lầu hai nhìn chằm chằm vào cô.
Nguyễn Nặc nhìn anh một cái, cắn chặt hàm răng không nói gì, cô cũng không nên trông cậy vào Từ Kha giúp cô.
"Cậu Từ, cô Nguyễn không thoải mái, tôi lấy thuốc dạ dày cho cô ấy nhưng cô ấy không chịu uống. bảo là muốn đến trước mặt cậu mới chịu uống." Hoàng Như không biết từ đầu lấy ra hai hộp thuốc dạ dày đã giấu đi, đi tới cửa cầu thang rồi giơ lên cho Từ Kha thấy.
Rõ ràng không phải như vậy, cô ta nói dối không cần bản nháp sao?
Nguyễn Nặc tức giận, ánh mắt cũng đỏ bừng, vung tay lên muốn tát cho cô ta một cái. Nhưng bây giờ cô không có sức, cũng chỉ có thể dùng bàn tay che bụng.
Hoàng Như giống như chịu uất ức thật lớn, nước mắt rơi đầy mặt, "Cô Nguyễn chỉ là tôi lấy muộn một chút, thật xin lỗi."
Cô ta vừa nói vừa run rẩy đưa thuốc dạ dày đến trước mặt cô.
Ở trên lầu nhìn thấy mọi chuyện, Từ Kha chậm rãi đi xuống.
Trong lòng Hoàng Như vui vẻ, ngay cả giải thích cô gái này cũng không nói được, tiết kiệm không ít chuyện cho cô ta.
Chờ một lát là có thể tận mắt thấy cô bị đuổi ra ngoài.
Hoàng Như không ngừng liếc mặt quan sát Từ Kha, trong ngày thường cô ta chưa từng đứng gần anh như vậy. Tim của cô ta đập nhanh không ngừng, thậm chí đã nghĩ đến đợi lát nữa Từ Kha thương xót cô ta thì cô ta nên trả lời như thế nào để cho anh càng thêm đau lòng.
Nguyễn Nặc thấy Từ Kha đi đến, cô lui về phía sau mấy bước, giữ khoảng cách với anh.
Nhưng khi cô buông lan can ra, thân thể không tự chủ được ngã về phía sau, đồng thời dạ dày co rút một trận, đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
Lúc nhắm mắt lại, cô thấy Từ Kha sải bước đi về phía cô.
"Cậu Từ, là cô Nguyễn bảo tôi rót nước, tôi chỉ làm theo thôi.”
Tiếng khóc của Hoàng Như truyền vào lỗ tai của Nguyễn Nặc.
Dạ dày vô cùng đau, Nguyễn Nặc cố gắng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường Từ Kha.
"Tỉnh rồi." Từ Kha liếc mắt nhìn về phía Nguyễn Nặc, đỡ cô ngồi dậy, "Uống thuốc đi."
Nguyễn Nặc nhíu mày nhìn chất lỏng màu cà phê trong ly, "Đắng không?"
"Đắng, rất đắng." Tất nhiên Từ Kha không biết dỗ người ta uống thuốc, thấy Nguyễn Nặc nghe những lời anh nói không chỉ không uống, còn chủ động lùi về phía sau, muốn cách xa thuốc một chút. Anh suy nghĩ một chút, nói thêm một câu, "Đắng hay tiếp tục bị đau, cô chọn một đi."
Chỉ có thể chọn một sao, vậy thì uống thuốc đi. Từ trước đến nay cô không bị đau dạ dày, không ngờ sẽ chịu đựng loại đau đớn này.
Nguyễn Nặc muốn đưa tay cầm lấy cái ly nhưng lại bị Từ Kha ngăn cản, "Uống như vậy."
Thái độ của Từ Kha rất cứng rắn, Nguyễn Nặc không dám phản kháng, cô ngoan ngoãn bóp lỗ mũi uống thuốc.
Sau khi đốc thúc cô uống thuốc xong, Từ Kha mới chú ý đến Hoàng Như.
Nguyễn Nặc cũng nhìn về phía bên kia, Hoàng Như đang đứng khóc rống cách đó không xa, cũng không biết lúc cô té xỉu, cô ta đã trải qua những gì.
"Thật xin lỗi, cô Nguyễn, để cho tôi rót nước cho cô." Hoàng Như chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn đẩy trách nhiệm lên người Nguyễn Nặc.
Nhưng Từ Kha đã không kiên nhẫn nghe cô ta nói chuyện, liếc quản gia đứng bên cạnh, "Dẫn đi, cô ta thích ăn chanh như vậy thì để cô ta ăn đủ."
Quản gia nói qua bộ đàm mấy câu, lập tức có mấy vệ sĩ đi đến, thô bạo kéo Hoàng Như ra ngoài.
"Cảm ơn." Giọng của cô vẫn yếu ớt không có sức như vậy.
"Hiện tại cảm ơn tôi? Mới vừa rồi không phải tránh tôi sao?" Từ Kha nói.
Anh nói là lúc cô giữ khoảng cách với anh ở chỗ cầu thang. Khi đó cô cho là anh định mặc kệ cô, hơn nữa nữ giúp việc ở bên cạnh giội nước bẩn cho cô, cô càng không xác định Từ Kha giúp cô hay không.
Nào ngờ ngất xỉu tỉnh lại, cô không cần mở miệng giải thích, Từ Kha đã cứu cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.