Cho dù quá trình như thế nào, kết quả chỉ có thể là tộc trưởng đồng ý hai người bọn họ lập khế ước, hoặc là hai người bọn họ tự lập khế ước.
Chuyện này không nên để trễ.
Lúc trước có nhiều việc, hơn nữa khắp nơi đều có người nhìn chằm chằm.
Lập khế ước quá nguy hiểm.
Nếu lúc đang lập khế ước có người đánh lén, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Bây giờ mọi chuyện đã ổn định, hai người bọn họ cũng nên định ra khế ước.
Vừa nãy Bùi Huyền Trì chỉ dùng một tia ma khí để dẫn Vân Lạc Đình hóa hình.
Ma khí nhẹ nhàng tiến vào đan điền của Vân Lạc Đình hóa thành linh lực.
Sau khi ma khí biến mất, Vân Lạc Đình lại biến lại thành bộ dáng mèo nhỏ.
Bùi Huyền Trì bế mèo nhỏ ra khỏi áo ngoài, nói: "Ngươi uống thuốc đi.
Ta đi tìm tộc trưởng."
Vân Lạc Đình lắc đuôi, cuốn lấy cổ tay Bùi Huyền Trì: "Hay là ta đi nói chuyện với ngươi."
Cho dù chỉ là đùa giỡn.
Nhưng nếu Bùi Huyền Trì chỉ trốn không ra tay, chưa chắc đã có thể bảo vệ được bản thân mình.
Bùi Huyền Trì xoa gương mặt mèo nhỏ: "Đừng lo lắng, tộc trưởng là người có chừng mực."
Vân Lạc Đình chớp mắt: "Meo?"
- --
Bát thuốc kia, Vân Lạc Đình uống rất chậm rãi.
Uống vào không có vị thuốc, càng giống như nước linh quả ngọt hơn.
Lúc bát thuốc còn thừa hơn nửa, đột nhiên Vân Lạc Đình nghe thấy tiếng nổ lớn truyền đến từ cách đó không xa.
"Ầm"
Vân Lạc Đình sửng sốt, lông trên người cậu lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-toi-noi-tieng-nho-huyen-hoc/4383090/chuong-111.html