Bùi Huyền Trì giải thích: "Lúc tộc trưởng trông ngươi, ta liền ra ngoài giải quyết mấy chuyện vặt vãnh bên chỗ Ma tộc."
Tộc trưởng rất đề phòng hắn.
Trên cơ bản lúc tộc trưởng ở đây, sẽ không để hắn đến gần Vân Lạc Đình.
Nếu không phải sự vụ trong tộc chồng chất.
Có lẽ dù chỉ là một bước tộc trưởng cũng sẽ không rời khỏi mèo nhỏ.
Bùi Huyền Trì nhân lúc tộc trưởng đi ra ngoài.
Hắn tính toán thời gian, chờ tộc trưởng vội vàng rời đi.
Hắn sẽ chạy về từ chỗ Ma tộc.
Bên chỗ Ma tộc không có nhiều việc lắm.
Hắn cũng không tính giải quyết từng việc một ở bên đó, nên giết thì giết, phản kháng cũng giết.
Bên chỗ thế gia đã giải quyết hơn phân nửa.
Ma tu bình thường không dám tiến lên.
Hơn nữa dưới thủ đoạn lôi đình của Bùi Huyền Trì.
Kẻ dám nói chữ "không" đều đã hồn phi phách tán.
Nào có ai còn dám đụng vào hắn để gặp xui xẻo.
Vân Lạc Đình lắc đuôi.
Vốn dĩ cậu còn đang nghĩ chờ Bùi Huyền Trì tỉnh rồi, sẽ cùng Bùi Huyền Trì quay về Ma tộc.
Lại không nghĩ tới mới mấy ngày ngắn ngủi, Ma tộc đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Bùi Huyền Trì nắm chân mèo nhỏ.
Ngón tay hắn cọ xát nhẫn trữ vật được đeo lên chân trước sau khi cậu biến lại, nói: "Ta luyện ít đan dược, đều đã bỏ vào trong."
"Meo meo ~"
"Còn có ít bùa chú, trận pháp khắc trên Pháp khí."
"Meo ~"
Vân Lạc Đình chớp mắt.
Cậu giống như ý thức được cái gì, đứng dậy nhảy lên bờ vai của hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-toi-noi-tieng-nho-huyen-hoc/4383089/chuong-110.html