Đàm Nhất Huyên cảm thấy mình không thể thuyết phục được Bùi Huyền Trì.
Nàng ta dứt khoát không hề để ý đến hắn nữa.
Đôi tay nàng ta gắt gao nắm chặt khí tức đang siết cổ mình.
Nàng ta khó khăn nhìn Vân Lạc Đình: "Tiểu tộc trưởng......!Tiểu tộc trưởng, chúng ta là người cùng tộc.
Ngươi thật sự muốn trơ mắt nhìn tên ma tu này ta sao?"
"Dù ta có sai.
Ta chỉ trách mình bị lợi ích riêng hun đúc.
Nhưng cũng chính vì như thế.
Nên ta mới cứu được ngươi, không phải sao? Ta không cầu xin ngươi tha cho ta, chỉ cầu xin ngươi đừng giết ta.
Để ta ở lại bên cạnh ngươi làm trâu làm ngựa cho ngươi.
Ta thật lòng xin thứ tội.
Cầu xin ngươi, tiểu tộc trưởng!"
Nàng bị nhốt dưới lòng đất, quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Muốn sống không được muốn chết không xong.
Thật vất vả nàng mới ra ngoài được, cảm nhận được hơi thở của thế giới bên ngoài.
Sao nàng có thể nỡ chết chứ.
Rõ ràng tất cả mọi thứ đang chuyển biến tốt đẹp, không phải sao.
Tiểu tộc trưởng vẫn còn sống.
Cùng lắm là những con linh thú rơi vào trong tay Loan Thanh Lâm phải chịu một ít khổ sở trên da thịt.
Nhưng, không phải nàng cũng phải trải qua cảnh cắt thịt lấy máu sao.
Mọi người đều giống nhau.
Dựa đâu mà nàng vất vả mới được cứu ra, nhưng vẫn phải chết ở đây? Đàm Nhất Huyên không cam lòng.
Nàng ta cắn răng nói: "Tiểu tộc trưởng, cầu xin ngươi......"
Lời còn chưa dứt, đột nhiên một đạo linh lực vọt tới, trực tiếp dung nhập vào ma khí.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-toi-noi-tieng-nho-huyen-hoc/4383069/chuong-90.html