Linh lực giống như giọt nước nhỏ giọt mà chảy xuống, không giống ma khí mới ngưng tụ một chút đã lộ ra sát khí bên trong.
Vân Lạc Đình thử dùng sức, nhẹ nhàng xoa bóp, cậu giống như nghĩ đến cái gì đó, nói: "Tên thái giám kia hẳn là sẽ không quay lại lần nữa."
Cho dù hoàng đế có tin tưởng Bùi Huyền Trì bị thương nặng thật hay không, thì cũng không có lý do gì kêu thái giám đến lần nữa.
Chỉ là nếu vẫn cứ tiếp tục nói sức khoẻ Bùi Huyền Trì không tốt.
Còn hoàng đế lại sốt ruột, thì không biết ông ta có đích thân tới xem một chuyến hay không nữa.
Vân Lạc Đình nghĩ một chút, nói: "Nếu không......!Đợt săn thú mùa đông lần này chúng ta không đi nữa."
Cứ ở lại trong Vương phủ chỗ nào cũng không đi, không cho hoàng đế cơ hội giở trò.
Bùi Huyền Trì nói: "Không cần cẩn thận như thế, chỗ săn thú mùa đông gần hành cung hơn.
Ta muốn dẫn ngươi đến hành cung nghỉ đông."
Về phần hoàng đế......!Cho dù Thái tử lại nắm quyền thì đã sao.
Tên kia đã sớm trở thành một khúc gỗ không thể mở miệng từ lâu rồi.
Sợ rằng dù hoàng đế có làm hết thảy, cho dù đó có là cái lợi ích giả cũng không đến lượt Bùi Văn Ngọc.
Bùi Huyền Trì đứng dậy nói: "Trong hành cung có một nơi có suối nước nóng.
Vào mùa đông còn ấm hơn trong phủ, ngươi hẳn là sẽ thích nó."
Thấy Vân Lạc Đình có hơi do dự, Bùi Huyền Trì lại nói: "Tuy rằng Hoàng đế đối sử bất công với Bùi Văn Ngọc, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-toi-noi-tieng-nho-huyen-hoc/4383022/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.