Editor: Limmiee
Vân Lạc Đình lắng nghe một chút thì phát hiện bên dưới hoàn toàn không còn âm thanh, nghi ngờ cúi đầu, Hoàng đế vẫn đang ngồi ở một bên uống trà, Bùi Huyền Trì đứng cách đó không xa thì lại đang ngước mắt nhìn về phía cậu.
"!!?"
Sau khi bị phát hiện, Vân Lạc Đình vội vàng trốn trở về xà nhà.
Xà nhà to dày đủ để che chắn cho mèo nhỏ.
Bùi Huyền Trì thấy mèo nhỏ như đang bịt tai trộm chuông mà xê dịch, lại một lát lại phát hiện cái đuôi cậu rũ xuống, quơ trai quơ phải.
"Hoàng nhi? Hoàng nhi!" Hoàng đế cảm giác được Bùi Huyền Trì có chút thất thần, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Bùi Huyền Trì thu hồi tầm mắt, không muốn ứng phó với ông ta, thoái thác nói: "Nhi thần ăn nói không tốt, không nghĩ có thể gánh vác được trọng trách này.
"
"Tiên nhân đã tới đây vài lần, gần đây lại đang bế quan, mới phái đệ tử đến đây, con trước kia chưa từng tiếp xúc với người trong tiên môn, bây giờ chính là một cơ hội vô cùng tốt, có thể cùng bọn họ kết một cái thiện duyên.
"
Thấy Bùi Huyền Trì trầm mặc, không nói, ông ta lại tiếp tục: "Thái tử vẫn luôn muốn đi, đã cùng trẫm nói qua vài lần, trẫm vẫn chưa có đáp ứng hắn.
"
Vân Lạc Đình nhướng mày, lời nói này! cũng thật là có ý tứ.
Thái tử muốn đi nhưng Hoàng đế lại không đồng ý, ý tứ chính là muốn cho Bùi Huyền Trì đi cùng, vậy mà nói cứ như hắn đang ban ân huệ lớn lao gì.
Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-toi-noi-tieng-nho-huyen-hoc/4382997/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.