Tuy rằng cậu bị hắn bắt được, nhưng cái chân trước đang khều khối điểm tâm lại không hề có ý tứ buông ra.
Ngược lại cậu còn bất động thanh sắc khều thêm mấy khối nữa vào lòng mình.
Sau đó bị Bùi Huyền Trì tịch thu hết toàn bộ điểm tâm.
"Meo ——!" Vân Lạc Đình nâng chân mèo lên đè lại cổ tay hắn, tai mèo cụp về đằng sau, mặt đầy uỷ khuất.
Bùi Huyền Trì cầm lấy chân cậu xoa bóp đệm thịt, giải thích: "Hương vị của chúng quá nặng, không tốt với thân thể ngươi."
Nói đi nói lại cũng chỉ là không muốn cho cậu ăn, đồ ăn trong yến hội đều là Ngự Thiện Phòng dựa theo khẩu vị yêu thích của người bình thường mà làm, tất nhiên vì muốn hương vị ngon nên sẽ cho rất nhiều gia vị.
Vân Lạc Đình không cho là đúng, lúc trước cậu còn lưu lạc, đại đa số thời gian cậu toàn đến Ngự Thiện Phòng ăn trực:"Meo ~"
"Không được." Bùi Huyền Trì đẩy cái đĩa điểm tâm ra xa chút.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng đẩy nốt mấy đĩa đồ ăn khác đi.
Vân Lạc Đình ý đồ muốn giảng đảo lý cùng hắn, nhưng cái mồm mèo của cậu toàn kêu ra mấy tiếng meo meo không hề có lực uy hiếp.
Vân Lạc Đình ngồi nghĩ, nếu cứng đối cứng không được vậy thì...!Cậu yên lặng xoay người, trợn tròn đôi mắt, ủy khuất dựa vào trong lòng ngực hắn, "Meo......"
Thân hình Bùi Huyền Trì cứng đờ, mèo nhỏ dùng bộ lông mềm mại cọ qua cổ hắn, tiếng kêu đáng thương, rầm rì, mềm nhũn giống như chịu uỷ khuất, đôi mắt mèo to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-toi-noi-tieng-nho-huyen-hoc/4382996/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.