Editor: NgcPhan339
Vân Lạc Đình có chút mê mang không hiểu được tình huống.
Bùi Huyền Trì đã tỉnh từ sáng sớm, vào lúc mèo nhỏ cử động hắn cũng đã phát hiện, chỉ là không mở mắt thôi.
Thấy mèo nhỏ ngồi xổm ở bên cạnh nhưng không nhúc nhích, Bùi Huyền Trì suy nghĩ liền giả vờ trở mình tỉnh dậy, vươn tay ôm mèo nhỏ vào trong lòng.
"Meo?" Vân Lạc Đình sửng sốt, chờ cậu hồi phục tinh thần thì cằm nhỏ đã đặt trên cánh tay của hắn.
Cậu theo bản năng nhìn về phía Bùi Huyền Trì, liền thấy hắn còn buồn ngủ ghé đầu vào người cậu: "Sao hôm nay lại tỉnh dậy sớm thế?"
"Meo meo" Vân Lạc Đình vươn móng vuốt, chỉ vào cái đệm mềm ở trên bàn không ngừng kêu meo meo.
"Do đệm mềm sao?" Bùi Huyền Trì nắm lấy móng vuốt của mèo nhỏ, ung dung nói: "Đêm qua có chút lạnh do linh thạch đã mất đi hiệu lực, ta sợ ngươi cảm lạnh nên liền ôm ngươi qua đây.
"
Vân Lạc Đình chớp chớp mắt, nhỏ giọng: "Meoooo"
Ta biết ngay mà, tối qua ta vẫn ngủ trên cái đệm mềm đó.
"Nếu đã tỉnh rồi thì đứng lên đi.
"
"Meo!" Vân Lạc Đình đứng dậy, lắc lắc lông trên người, sau đó nhảy xuống giường kéo đệm mềm vẫn còn ở trên bàn xuống, trong phòng này chỉ có một cái bàn, còn phải dùng để ăn cơm, buổi tối đặt trên bàn còn được, buổi sáng mà đặt nó trên bàn thì không thích hợp lắm.
Bùi Huyền Trì thấy thế, bất động thanh sắc liếc nhìn cái đệm mềm: "Lát nữa lại cầm sang Phủ Nội Vụ, bảo họ đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-toi-noi-tieng-nho-huyen-hoc/4382987/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.