Cầu Gia Minh khó thở nói: "Sao ta có thể chăm sóc tốt cho hắn được?"
Hắn và Bùi Huyền Trì chỉ mới gặp nhau vài lần ít ỏi. Nhưng đã có thể biết đại khái tính cách của Bùi Huyền Trì.
Nếu hắn bỏ lại Lạc Đình, tự mình mang theo Bùi Huyền Trì rời đi. Đến lúc đó Bùi Huyền Trì tỉnh dậy phát hiện Vân Lạc Đình không có ở đây. Chẳng phải là sẽ giết hắn sao?
"Ngươi ở lại, ta đi." Cầu Gia Minh vừa nói vừa chạy vài bước đến bên cạnh phi thuyền. Hắn trực tiếp vận khí muốn nhảy xuống đó.
Vân Lạc Đình nhíu mày nói: "Từ từ!"
Cầu Gia Minh sửng sốt: "Còn có việc gì?" Một chân của hắn đã bước ra ngoài.
Ngay sau đó, một lão giả râu hoa râm bay từ trong túi pháp khí ra, vững vàng đứng trên phi thuyền.
Trưởng lão vuốt râu, ông tu luyện trong túi pháp khi. Sau khi cảm nhận được khí tức của Vân Lạc Đình không ổn vẫn luôn cố ý truyền âm cho Vân Lạc Đình. Để tiểu tộc trưởng thả mình ra ngoài.
Nhưng không biết vì sao, mấy lần truyền âm đều không được đáp lại. Ông tỉnh táo ở trong túi pháp khí xem xét tình hình bên ngoài. Lúc nhìn thấy Vân Lạc Đình bị thương trong lòng ông nóng như lửa đốt. Thậm chí ông còn muốn đập nát cái túi pháp khí kia chui ra ngoài.
May mắn trước khi ông động thủ. Vân Lạc Đình đã nghe thấy truyền âm, thả ông ra ngoài.
Trưởng lão hít một hơi thật sâu, tản linh lực ra gắt gao bao vây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-ta-nuoi-nang-tieu-hoang-tu/3253354/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.