Lúc bọn họ quay về quán trọ đã là đêm khuya.
Bầu trời bên chỗ Ma tộc vốn không rõ ràng. Bầu trời ban đêm ngay cả ánh sáng cũng không có.
Vân Lạc Đình nằm nghiêng trên giường. Cậu ghé vào trong lồng ngực Bùi Huyền Trì nhưng không hề buồn ngủ.
Trong đêm đen đôi mắt mèo vẫn có thể nhìn rõ vật. Vân Lạc Đình chỉ thấy sợi chỉ đỏ trên tay nhẹ nhàng lay động.
Cái này cũng coi như là dây nhân duyên đi.
Kiếp trước Bùi Huyền Trì chưa từng gặp được cái gọi là nhân duyên định mệnh.
Kiếp này mới gặp được.
Cho nên...... Cho dù là cậu xuyên sách, hay là một phần linh hồn ở bên ngoài quay về cơ thể. Dây nhân duyên của Bùi Huyền Trì đều ở trên người cậu.
Nghĩ lại lúc mới bắt đầu, Bùi Huyền Trì phát hiện dây nhân duyên của mình ở trên người một con mèo hoang. Hắn có bao nhiêu kinh ngạc và mờ mịt.
Chỉ tiếc lúc đó cơ thể Bùi Huyền Trì yếu ớt. Lúc nói chuyện cũng tốn sức. Nhưng trên mặt hắn lại không có biểu tình gì.
Vân Lạc Đình nghĩ đến tâm trạng lúc đó của Bùi Huyền Trì. Đôi mắt cậu không khỏi cong lên.
Lúc này, eo cậu bị siết lại, bên tai vang lên giọng nói của Bùi Huyền Trì: "Không buồn ngủ sao?"
"Không ngủ được." Vân Lạc Đình vùi đầu cọ trong lồng ngực hắn. Cái đuôi của cậu bất giác chui ra vòng lấy cổ tay hắn.
Bùi Huyền Trì ôm lại cậu, hỏi: "Ngươi đang lo lắng chuyện của Tiên Tôn Sí Dương sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-ta-nuoi-nang-tieu-hoang-tu/3253352/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.