🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Không để ý đến nó là được." Vân Lạc Đình giơ tay vỗ vai hắn, mấy loại tin đồn vớ vẩn này không thể đè xuống được: "Qua đây uống trà, ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy."

Chuyện bọn họ lấy được Vô Cấu thánh băng và Phần Hồn Chân Cốt chỉ là vấn đề thời gian. Linh vật để luyện chế Pháp khí vẫn chưa đủ. Dù bọn họ có lấy được nó từ sớm cũng không có cách nào luyện ra được, nên lúc này không cần phải vội vàng.

Đang nói chuyện, cậu mơ hồ nghe thấy ở bên ngoài có tiếng động. Nhưng lúc cậu quay đầu nhìn qua lại không thấy gì cả.

Đột nhiên, eo Vân Lạc Đình bị siết lại: "A?"

Còn chưa kịp hỏi nhiều, Bùi Huyền Trì vòng tay qua eo kéo cậu đứng dậy.

Ngay sau đó, Bùi Huyền Trì giơ tay đánh một đạo linh lực qua. Cánh cửa bên trái ầm ầm đổ xuống: "Ầm" Mấy tên đệ tử ở đằng sau đứng không vững ngã xuống.

Trong số đó có một tên đệ tử phản ứng rất nhanh, kịp thời khởi động linh lực, rồi cũng bị những người đằng sau đè lên.

"Ai u!"

Vị đệ tử bị đè ở dưới cùng không nhịn được phát ra tiếng kêu đau đớn.

Theo thời gian, trong khe hở giữa khung cửa và tường có rất nhiều bụi bặm. Lúc cửa đổ xuống, bụi bặm bay lên.

Vân Lạc Đình còn chưa kịp nhìn kỹ những người đó là ai. Bụi đất đã bay qua. Cậu theo bản năng nhắm mắt lại, quay đầu chui vào trong lồng ngực Bùi Huyền Trì.

Đợi đến lúc mở hai mắt ra, tất cả đã lắng xuống. Tay áo rộng che chắn trước người, che đi hơn một nửa bụi đất.

Vân Lạc Đình cầm tay hắn kéo xuống, nhìn đám người bên kia. Mấy tên đệ tử đang không ngừng giãy dụa, dùng chân đạp người ở phía dưới. Bỗng nhao nhao dừng lại, giống như bị duy trì trạng thái cứng đờ.

Giống như linh khí bị đình trệ trong không khí.

Một lúc lâu sau, một tên đệ tử bị đè ở dưới đó cười nói: "Hai vị đại sư, ngưỡng mộ đã lâu."

Có một người mở miệng, mấy tên đệ tử ở bên cạnh cũng theo sát nói: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"

"Hôm nay may mắn được gặp. Quả nhiên đại sư không giống người bình thường!"

"Đúng vậy, đúng vậy."

......

Vân Lạc Đình: "......"

Lời khen quá mức lộ liễu.



Chỉ là người vô danh, làm sao có thể ngưỡng mộ đại danh từ lâu được.

Cửa đổ xuống, mấy tên đệ tử này cũng bị dọa không nhẹ. Bọn họ vội vàng đứng lên lùi ra sau: "Lúc nãy hai vị đại sư luyện đan trong đại hội. Ta ở bên dưới nhìn rất rõ ràng."

"Chỉ dùng linh thảo bình thường đã có thể luyện ra đan dược đặc cấp. Với nhiều lò luyện đan như thế lại không làm được nhiều đan dược như ngài. Hai vị đại sư thật sự quá lợi hại. Ta rất bội phục, không biết hai vị có thể bán lại một ít đan dược vừa nãy mới luyện ra cho đệ tử không."

"Này?! Mạc Thông, ngươi ngậm miệng lại cho ta." Đệ tử đứng ở bên cạnh còn muốn nói, đã bị cướp lời, vội vàng nói: "Hai vị đại sư, ta cũng đến xin đan dược."

Vân Lạc Đình nói: "Đan dược để cho chưởng môn của các ngươi chia. Dù có chia như thế nào chúng ta cũng mặc kệ."

Đan dược cậu luyện ra chỉ giữ lại mấy viên coi như là đồ kỷ niệm. Số còn lại đều ở chỗ lò luyện đan, không cầm đến.

Mạc Thông nghe vậy gật đầu: " Vậy xin cảm ơn đại sư."

Đối bọn họ mà nói, đan dược cấp trung hiếm thấy. Cho dù là ở trong tông môn cũng không có nhiều, đều được chia cho các trưởng lão trước. Số còn lại mới có thể rơi vào tay bọn họ, đến lúc đó đã không còn mấy viên.

Nếu không cũng sẽ không vội vàng chạy qua đây như thế.

Lúc chưởng môn đến nhìn thấy nhiều người như vậy, lập tức nhíu mày: "Các ngươi qua đây làm gì?!"

Các đệ tử lập tức như chim cút bị bóp cổ, run rẩy nói: "Chưởng môn."

Chưởng môn thấy thế lập tức biết những người này đến đây để làm cái gì, lập tức nhíu mày: "Càn quấy! Lỗ mãng như thế, còn làm hỏng cửa, quấy rầy hai vị đại sư!"

"Chưởng môn, cái cửa kia......"

"Cái cửa kia chính là Linh khí được luyện ra từ gỗ đàn hương!"

"Là ta làm." Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Bao nhiêu linh thạch?"

Giọng nói chưởng môn vừa dứt, lời đến bên miệng lập tức thay đổi. Mặt ông không thay đổi nói: "Đại sư nói cái gì vậy. Cái cửa kia đã lâu chưa được sửa chữa, linh lực lưu lại trên gỗ đàn hương đã sớm mất hết. Ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội tháo nó xuống. Chỉ là chưa có thời gian, làm phiền đại sư đã gỡ cửa xuống giúp ta."

Đệ tử: "???"

Vô tội nhường nào.

"Cửa này bị vỡ, không làm tay đại sư bị thương đã là may mắn." Chưởng môn liếc mắt nhìn bọn họ: "Còn không mau đến đây kéo cái cửa này xuống."

Các đệ tử vội vàng ra tay, không để cửa chạm đất, cứ thế khiêng nó ra ngoài.

Chưởng môn nói: "Hai vị đại sư, lò luyện đan và linh thảo đã được chuẩn bị xong. Mời đi bên này."

Thư phòng trong tông môn chỉ là nơi gặp khách, tất nhiên không thể luyện đan.

- --

Chưởng môn đã chuẩn bị xong phòng luyện đan. Còn có trận pháp tỉ mỉ, trên vách tường còn dán không ít bùa chú. Lò luyện đan được đặt ở giữa trận pháp vẽ trên mặt đất.

Chỉ nhìn một cái, liền biết lò luyện đan kia không phải vật tầm thường.

"Đại sư, đây chính là linh thảo cần thiết. Chỉ là, loại đan dược này đã mất đan phương, cho nên......" Chưởng môn nắm chặt tay: "Linh thảo này chỉ chuẩn bị được ba bản, làm phiền đại sư phí sức."

"Nếu còn thừa, số linh thảo còn lại đều do đại sư xử lý."

Dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người. Chưởng môn đã có chút cùng đường. Hơn nữa danh thiếp của Bùi Huyền Trì là Đoạn Thư Lăng cho. Ông và Đoạn Thư Lăng đã là bạn tốt nhiều năm. Hẳn là đối phương sẽ không lừa ông trong chuyện quan trọng như này.

Đặt đồ xuống, chưởng môn liền xoay người rời đi.

Vân Lạc Đình tản linh lực ra điều tra bốn phía. Trên trận pháp và bùa chú phòng ngự không có tính tấn công, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Bùi Huyền Trì: "Không có đan phương thì sẽ rất khó luyện ra đan dược ư?"

Bùi Huyền Trì đang nghịch linh thảo, nghe vậy cười: "Sao ngươi không hỏi ta xem. Ta có thể luyện ra đan dược mà không cần dùng đan phương hay không."



"Vấn đề này......" Vân Lạc Đình dừng một chút, đôi mắt cậu cong cong nói: "Ta đã biết đáp án. Sao còn cần phải hỏi?"

Trong mắt Bùi Huyền Trì tràn đầy dung túng. Hắn cầm một cành linh thảo trên tay chạm mũi cậu. Mèo nhỏ cảm thấy hắn không gì không làm được, vậy hắn chính là không gì không làm được.

Vân Lạc Đình ngửi mùi vị này, cảm giác có hơi kỳ lạ: "Đây là loại linh thảo gì? Thơm quá."

Mùi này thật là thơm.

"Linh Dẫn Thảo." Đầu ngón tay Bùi Huyền Trì dẫn nước từ trong nhẫn trữ vật ra, sửa sạch toàn bộ cành Linh Dẫn Thảo đã cắt ra. Sau đó hắn đưa cho Vân Lạc Đình thưởng thức: "Thử dùng linh lực thúc dục một chút."

"Ừm?" Tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng Vân Lạc Đình vẫn rất nghe lời rót linh lực vào trong Linh Dẫn Thảo.

Linh lực của linh thú và linh thảo sinh ra cộng hưởng.

Trên lá cây xanh biếc của Linh Dẫn Thảo có thêm chút màu đỏ tươi. Nó lan từ rễ đến lá rồi lan đến toàn bộ cây. Bên cạnh lá cây cũng xuất hiện vài nụ hoa màu lam nhạt.

Vân Lạc Đình ngẩn người một chút. Linh thảo này giống như đang biến hóa. Sau khi cậu rót linh lực vào rồi dừng lại, màu sắc của nó cũng không thay đổi, bông hoa kia giống như muốn nở.

Bùi Huyền Trì nói: "Đây là loại linh thảo sinh trưởng bên ngoài Tộc linh thú. Có lẽ do ở gần, bị linh lực của linh thú tẩm bổ. Cho nên linh lực của Linh Dẫn Thảo và linh thú rất giống nhau."

Vân Lạc Đình gật đầu, tiếp tục rót linh lực vào. Nhưng cậu có một chút tò mò: "Tộc linh thú là sao? Là bầy thú mà chúng ta từng gặp trong bí cảnh ư?"

Bùi Huyền Trì cắt bỏ gai ngược trên linh thảo. Sau khi rửa sạch thì đưa cho Vân Lạc Đình: "Không phải, linh thú có thể hóa thành người sẽ không muốn bị nhốt trong bí cảnh."

"Thể chất linh thú đặc biệt. Sau khi linh thú hóa thành hình người càng khiến người khác mơ ước. Khi tất cả còn chưa ổn định. Có nhân tu bắt giết linh thú hóa thành hình người ở khắp nơi. Dù sống sót cũng sẽ bị mạnh mẽ ký khế ước."

"Linh thú vì bảo vệ mình, liền lấy tộc trưởng linh thú cầm đầu. Bọn họ tìm một nơi tránh thế gian để ẩn nấp. Một vài linh thú có tu vi cao lấy thân xây tường, lúc này mới không bị phát hiện."

"Hầu hết linh thú có linh trí sẽ đi lương nhờ Tộc linh thú. Linh thú bị người khế ước, chỉ có thể ở lại bên cạnh nhân tu."

Vân Lạc Đình sờ bông hoa Linh Dẫn Thảo màu lam đã nở rộ. Cậu giơ tay đặt hoa lên phát quan của Bùi Huyền Trì: "Ngươi rất hiểu biết về chuyện linh thú."

"Ừm."

Lúc trước hắn cũng không biết những cái này. Nhưng sau khi nuôi mèo nhỏ, liền có lòng đi tìm hiểu, từ chỗ Đoạn Thư Lăng biết được không ít tin tức.

Đoạn Thư Lăng mở cửa hàng ở khắp nơi, tin tức rất linh thông.

Bùi Huyền Trì vừa nói chuyện với Vân Lạc Đình, vừa ném linh thảo vào lò luyện đan, chuẩn bị bắt đầu luyện đan.

Thấy thế, Vân Lạc Đình không tiếp tục nói với hắn nữa, tự mình chơi đùa.

Lúc Vân Lạc Đình chuẩn bị xong hoa trên phát quang. Linh Dẫn Thảo trên tay cậu đã mọc ra không ít. Cậu nghĩ một chút, không thể lãng phí. Vì thế cậu lại cầm phần tóc rũ xuống của hắn, vòng hoa vào.

Có thể là do hái xuống nên đã ảnh hưởng đến linh lực của hoa. Sau một lúc, màu lam nhạt thuần túy bị mất đi. Nó giống như phai màu vậy, nhưng vẫn rất đẹp.

Khi lửa luyện đan bốc lên, hơi ấm lan ra khắp phòng.

Bông hoa cũng tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.

Vân Lạc Đình lắc nhẹ Linh Dẫn Thảo trên tay, hoa bên trên đã bị cậu hái hết.

Tất cả hoa đều được dùng đến.

Trên người Bùi Huyền Trì toàn là hoa mình tặng.

Nghĩ đến đây, Vân lạc Đình liền cảm thấy vui vẻ.

- --

Chưa từng luyện chế qua, lại không có đan phương của đan dược đặc cấp. Nên luyện ra thứ kia có hơi rườm rà hơn những loại đan dược bình thường khác.



Mặc dù vậy, lúc Bùi Huyền Trì luyện đan vẫn có vẻ thành thạo.

Phòng luyện đan không có cửa sổ, được thắp sáng bởi linh đèn. Nó giống như ánh sáng ban ngày, nhưng lại không thể phân biệt được bây giờ đã là lúc nào.

Lúc Bùi Huyền Trì luyện đan không thể cử động. Vân Lạc Đình ngồi chơi có hơi nhàm chán, nhìn qua người đang ngồi ngay ngắn bên cạnh. cậu nghĩ một chút, nghiêng đầu dựa vào.

Vân Lạc Đình nhẹ giọng nói: "Ta ngủ một giấc trước. Khi nào ngươi luyện ra đan dược nhất định phải gọi ta dậy."

Bùi Huyền Trì không thể mở miệng, nhưng lại trả lời trong thần thức.

Vân Lạc Đình sửng sốt một chút. Trước kia, lúc Bùi Huyền Trì luyện đan cậu sẽ không quấy rầy. Nhưng lại không nghĩ đến lúc luyện đan còn có thể dùng thần thức để nói chuyện với nhau: "Ta cứ nghĩ lúc ngươi luyện đan cần tập trung tinh thần, không thể phân tâm."

Bùi Huyền Trì truyền âm nói: "Khi luyện hóa linh thảo thì không bị ảnh hưởng."

Vân Lạc Đình gật đầu, đại khái cũng hiểu được. Lúc luyện hóa linh thảo chỉ cần dùng linh lực là đủ. Bùi Huyền Trì có ma khí tăng cường, tất nhiên là không cần phải lúc nào cũng nhìn chằm chú.

Cậu nghiêng đầu cọ vai Bùi Huyền Trì, biết được hắn có thể nói chuyện, liền dùng thần thức truyền âm nói chuyện với hắn.

Lúc bắt đầu dung hợp linh thảo. Vân Lạc Đình liền yên tĩnh lại, thành thật dựa vào người hắn.

Cậu vốn dĩ cũng nhìn chằm chằm lò luyện đan. Nhưng linh thảo lần này cấp bậc cao, chủng loại cũng nhiều, lại có thuộc tính tương sinh tương khắc nên lúc dung hợp lại rất chậm. Cậu nhìn chằm chằm một lúc lâu, trong lúc bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

Trận pháp trong phòng luyện đan dùng để chống đỡ đan kiếp.

Trên bầu trời ngưng tụ đan vân, dẫn tới sự chú ý của người trong tông môn.

Chưởng môn đứng trên đài cao, nhìn đan vân đang ngưng tụ lại ở bên kia. Ông không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tin tưởng là một chuyện. Nhưng chuyện quan trọng như thế, trước khi thành công, tóm lại vẫn rất lo lắng.

Trong phòng luyện đan yên tĩnh.

Mèo nhỏ ngủ trên vai trong lúc vô tình hóa thành hình người, cuộn tròn trên đùi hắn, ngủ cực kỳ say.

Vào lúc hắn ngưng đan dù chỉ là một chút âm thanh cũng không phát ra.

Bùi Huyền Trì thu đan dược vào bình sứ. Hắn cúi đầu muốn bế mèo nhỏ lên, sợi tóc rải rác trên vai rơi xuống, kéo theo hai bông hoa nhạt màu.

Tay Bùi Huyền Trì dừng lại. Hắn giơ tay, gỡ xuống rất nhiều hoa rải rác trên tóc mình.

Nhưng thủ phạm vẫn còn đang ngủ ngon lành trên đùi hắn.

Bùi Huyền Trì cân nhắc một lát, cất hoa đi, tính toán sau này sẽ dùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.