Viên đan dược kia giống như không cần phải dùng linh lực để luyện. Sau khi ném linh thảo của mình vào là có ngay đan dược mới đi ra.
Luyện đan sư nhìn cây linh thảo trong tay mình vừa mới bứt được vào lá, lại nhìn đan dược ở bên cạnh không ngừng bay ra.
Cho dù có gian lận cũng không thể luyện nhanh như vậy được!
Viên đan dược kia như hận không cần phải dùng linh thực, nó tự bay ra ngoài.
Lần đầu tiên Vân Lạc Đình luyện đan nên không khống chế tốt số lượng. Bình sứ cậu chuẩn bị không đủ dùng.
Lấy viên đan dược ra nếm thứ, hương vị...... bình thường.
Có thể do cậu ăn nhiều đan dược đặc cấp rồi nên giờ có thể cảm giác rõ sự đối lập giữa linh lực trong đan dược cấp thấp.
Nhưng mà, vì cậu rất thích mùi vị của linh thảo luyện ra đan dược. Cho nên viên đan dược này cũng không tính là khó ăn.
Vân Lạc Đình đã sắp không chứa nổi đan dược. Cậu vốn muốn chờ sau khi linh thảo trong lò luyện đan ngưng tụ hết rồi mới dừng lại. Kết quả, lửa của lò luyện đan đã tắt, nhưng đan dược bên trong vẫn tiếp tục bay ra ngoài.
Vân Lạc Đình: "???"
Vẻ mặt hoang mang.
Bùi Huyền Trì thấy thế nói: "Linh lực được rót vào đủ để linh thảo ngưng tụ thành đan."
Không cần phải dùng tay nữa.
Vân Lạc Đình gật đầu, linh thảo cậu ném vào cũng không nhiều lắm: "Ta dọn dẹp một chút. Ngươi về luyện đan để tham gia đại hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-ta-nuoi-nang-tieu-hoang-tu/3253325/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.