Tuy rằng Lâm Nhạc Nhạc bị khinh bỉ, mà cũng không phải cậu chưa từng bị chọc tức, nhưng sau khi bị chọc tức lại hết đường chối cãi thì là lần đầu tiên. 
Bởi vậy đến sau khi ăn cơm chiều xong tất cả khách khứa về hết rồi, cậu còn nhớ đến đoạn nhạc đệm trước cơm chiều, thái độ với Tưởng Trạch cũng không tốt được. 
Ngay cả hành vi lúc trước hắn từ chối dùng kem che cổ, sau khi cậu nghĩ lại vẫn thấy hắn tâm cơ. 
Tưởng Trạch phát hiện Lâm Nhạc Nhạc khác thường, cho nên thấy cậu về phòng là cũng đi theo. 
Vào cửa phòng, hắn thấy cậu vào phòng vệ sinh cầm một chai nước lau cổ. 
Lâm Nhạc Nhạc nhìn Tưởng Trạch qua gương, hung hăng lườm, vừa tức vừa ấm ức: "Anh hại em mất mặt." 
Tưởng Trạch đi vào dán vào lưng Lâm Nhạc Nhạc, hai tay ôm bả vai cậu, cúi đầu hôn tai cậu, sau đó hỏi: "Làm sao thế?" 
Lúc ăn cơm chiều Tưởng Trạch không thấy có chỗ gì đặc biệt, chủ yếu là Tưởng Huy và Khương Hoài không dám ghẹo Lâm Nhạc Nhạc ở trước mặt hắn nên rất biết điều. 
Lâm Nhạc Nhạc vừa lau cổ vừa nói mấy câu vui đùa trước bữa cơm cho Tưởng Trạch nghe. 
"Rõ ràng không phải em!" Lâm Nhạc Nhạc nhấn mạnh, "Nhưng họ đều nói là em!" 
Tưởng Trạch cười khẽ nghiêng đầu cọ sườn mặt Lâm Nhạc Nhạc, trong gương mặt hai người dính sát vào nhau, hắn nói nhỏ: "Nhạc Nhạc đáng thương." 
Tóc gáy Lâm Nhạc Nhạc lại dựng thẳng lên. 
Đêm qua lúc cậu khóc vùi mặt vào gối đầu, Tưởng Trạch ôm cậu từ sau như vậy, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-me-phao-hoi-cong/505676/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.