Lâm Nhạc Nhạc lại mơ một giấc mơ. Trong mơ Tưởng Trạch ngồi xổm ở cuối giường rửa chân cho cậu, ngón tay thon dài xoa bóp chân cậu.
Ha ha ha, ngứa.
Lâm Nhạc Nhạc muốn cười, nhưng lại nghiêm túc hung dữ: "Ngồi cho đàng hoàng, xoa bóp cho em đi."
Tưởng Trạch kính cẩn nghe lời như cô vợ nhỏ, lại còn hỏi Lâm Nhạc Nhạc: "Lực như vậy được chưa?"
Lâm Nhạc Nhạc ừ một tiếng, lại chỉ huy Tưởng Trạch: "Cũng rửa xong rồi, anh đi lấy nước hoa quả cho em đi."
Nhưng ai ngờ Tưởng Trạch lúc trước còn nghe lời lúc này lại nắm chân Lâm Nhạc Nhạc không buông, "Anh thấy phải rửa thêm."
"Thúi lắm, em nói xong là xong." Lâm Nhạc Nhạc cực kỳ có uy nghiêm quát Tưởng Trạch.
Giấc mơ này thật đẹp, cho đến một khắc tỉnh ngủ Lâm Nhạc Nhạc hẵng còn cười.
Không ngờ lúc cậu mở to mắt, đúng là thấy Tưởng Trạch ngồi ở cuối giường đang cầm chân mình.
Biểu cảm trên mặt Tưởng Trạch không gợn sóng, nhưng ánh mắt thâm thúy, nhìn không ra cụ thể là cảm xúc gì. Mà ánh mắt này, đêm qua Lâm Nhạc Nhạc thấy không chỉ một lần, rất quen thuộc.
Hơn nữa cho dù nói thế nào, vừa tỉnh lại phát hiện người yêu mình đang cầm chân mình, đồng thời còn không quên nhìn mình, ai cũng phải thót tim.
Lâm Nhạc Nhạc run sợ mở miệng: "Anh làm gì thế?"
Cậu rút chân mình về, không rút được, lại càng luống cuống. Lâm Nhạc Nhạc uy nghiêm trong mơ quả nhiên là hư ảo.
Lúc này Tưởng Trạch mới buông chân cậu ra, đồng thời lại cúi người, hai tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-me-phao-hoi-cong/505675/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.