Nhưng các giáo viên của Lâm Nhạc Nhạc coi lời Lâm Nhạc Nhạc nói là thật, cũng phải nói nửa học kỳ trước Lâm Nhạc Nhạc cọ độ hảo cảm không phải uổng công. Mấu chốt lại là thành tích của Lâm Nhạc Nhạc thật sự tốt một cách không ngờ.
Nhưng thời gian phê chữa bài thi là thứ Sáu, sửa xong toàn bộ lại sắp xếp thứ hạng phải tới thứ Hai tuần sau.
Nhưng mặc dù là như vậy, Lâm Nhạc Nhạc cũng cơ bản ghi tạc tất cả các điểm của mình vào trong lòng. Cậu hai đời học tra chưa từng thể nghiệm cảm thụ điểm cao như vậy.
Mình sợ không phải thiên tài đấy chứ?
Loại cảm giác mỹ mãn trước đó chưa từng có làm cho Lâm Nhạc Nhạc rốt cục hiểu được vì sao nhóm học bá không yêu sớm cũng có động lực học bài như vậy.
Haiz, Lâm Nhạc Nhạc ngồi bên cửa sổ trên xe giao thông công cộng nhìn bầu trời, cậu vẫn không được, cậu phải yêu sớm, bằng không cậu sẽ không có động lực. Cho nên cậu chỉ có thể là thiên tài rất bình thường.
Xe giao thông công cộng lắc lư chạy về trước, trong xe hơn phân nửa là học sinh, một nửa còn lại là các ông bà lão về nhà. Ngoài cửa sổ sắc trời đã tối sầm, nhưng đèn trong xe lại chưa sáng lên, trong hoàn cảnh tối tăm Lâm Nhạc Nhạc mơ màng về tới đầu thôn.
Người tới đón cậu là chú Lâm.
Tuy rằng bình thường không thích chú Lâm lắm, nhưng vào lúc phải chia sẻ niềm vui, Lâm Nhạc Nhạc sẽ không ghét bỏ ai.
Cậu vứt cặp sách lên giỏ xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-me-phao-hoi-cong/505636/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.