Tưởng Huy thấy quen mắt: "Anh này, anh đang mua đồ ăn vặt cho Lâm Nhạc Nhạc hả?"
Tưởng Trạch bị Tưởng Huy nói một câu, dừng tay lại, đột nhiên ý thức được hành vi này cơ bản là tranh giành tình nhân. Dưới cái nhìn chăm chú của Tưởng Huy, Tưởng Trạch tắt di động, "Sao có thể."
Sau đó nhét điện thoại vào túi.
Tưởng Huy thấy thế hơi vui mừng, đang thở một hơi định vứt Lâm Nhạc Nhạc ra sau đầu, lại nghe Tưởng Trạch nói: "Còn ngồi ở đây làm gì, về nhà đi."
Ác độc tàn khốc lại không nể tình.
Tưởng Huy đứng dậy cấp tốc trốn chạy, nhưng trên môi lại là nụ cười thích ý.
Đây mới là anh cả nhà mình.
Thành phố J bên kia, Lâm Nhạc Nhạc nhìn chocolate trong túi mà phiền lòng.
Qua vui vẻ được người cho biết tâm ý, chocolate này lại thành củ khoai lang phỏng tay. Nếu biết người tặng là ai còn trả về được, nhưng cố tình là cậu không biết.
Vậy chỉ có thể giữ trước, lỡ ngày nào đó biết là ai tặng, lập tức trả về.
Có mị lực quá cũng là một kiểu phiền não, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy hôm nay xem như mình cảm nhận được.
Chấm dứt tự học tối, cả trai lẫn gái dọc theo con đường mòn của trường đi về phòng ngủ, ven đường còn có một hai bảo vệ cầm đèn pin, hay soi lên người học sinh, muốn bắt một hai đứa yêu sớm để cảnh cáo.
Lâm Nhạc Nhạc một tay cầm đồ ăn vặt, một tay cắm vào túi quần, đạp ánh trăng chậm rãi đi về phòng ngủ. Miệng cậu ngậm kẹo, lăn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-me-phao-hoi-cong/505634/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.