Ba Lâm khép cửa Tưởng gia lại, lại khóa cái khóa nhiều năm đã hơi rỉ sắt lại, cuối cùng cạch một tiếng giòn vang.
Lâm Nhạc Nhạc đứng ở ven đường nhìn đầu thôn, trên đường ngay cả dấu bánh xe cũng không có. Cậu hồi tưởng lại hành động cuối cùng của Tưởng Trạch, bĩu môi nói thầm một tiếng: "Kì cục."
Đi thì đi luôn đi, Lâm Nhạc Nhạc hung hăng đá một hòn đá nhỏ, nhìn thấy nó bay lên lại rơi xuống mặt đất lại lăn sang một bên, sau đó mới quay đầu vào sân nhà mình.
Chú Lâm đứng ở bên giếng giặt giày chơi bóng cho cậu, Lâm Nhạc Nhạc đi qua lấy giày lại, lại lấy xà phòng ra: "Để con tự giặt."
Cậu cũng không biết khó chịu trong lòng mình là vì sao, chỉ là cảm giác cả người có một thứ cảm xúc không thể phát tiết, nhưng thật ra rất thích hợp lao động chân tay.
Chú Lâm thật ra sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Nhạc Nhạc lại tự giặt thật.
Thằng nhóc nhà bọn họ, từ nhỏ kỳ thật vẫn rất ngoan, nhưng trước kia rõ ràng khá hướng nội, nghỉ hè này chơi với anh em Tưởng gia sau lại hình như là sáng sủa hơn nhiều, chỉ là thân làm biếng nuôi mười mấy năm không phải nói sửa là sửa.
Mấu chốt là ba Lâm nuông chiều thành quen. Lúc không có Lâm Nhạc Nhạc thì nuông chiều chú Lâm, có Lâm Nhạc Nhạc là toàn tâm toàn ý nhào vào người con.
Đại bộ phận lúc chú Lâm nhìn Lâm Nhạc Nhạc không vừa mắt cũng chỉ là nguyên nhân này.
Chú Lâm thấy bộ dáng Lâm Nhạc Nhạc rầu rĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-me-phao-hoi-cong/505624/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.